Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 644 - Chương 644: Dựa Vào Xuất Sắc

Chương 644: Dựa Vào Xuất Sắc Chương 644: Dựa Vào Xuất Sắc

Nam sinh dùng giọng nói u ám kể xong chuyện quái dị, nghiêng đầu đợi người nghe phản ứng.

-Cái, cái gì, không kinh khủng chút nào. Rõ ràng là một người đàn ông cặn bã.

Đoàn trưởng lè lưỡi, phát ra tiếng ủng hộ “booooo”, không biết từ lúc nào thân thể trở nên run rẩy, ôm lấy cô gái tóc dài cắt ngang trán ở bên phải Liễu Vô Đãi.

-Hừ.

Nam sinh khinh thường nhếch miệng, thân thể ngửa ra sau, dùng hai tay chống ở mặt:

-Kế tiếp là ai?

-Tới tôi kể đi.

Ngồi ở bên phải Liễu Vô Đãi, cô gái tóc ngắn ngang trán luôn giữ yên lặng, phát ra âm thanh mềm mại trong trẻo.

-Chuyện này xảy ra vào mấy tháng trước. Lúc đó bởi vì tâm trạng của tôi không tốt, mỗi ngày sau khi tan học đều đi quanh quẩn ở đường xa, đạp xe đi qua bên bờ sông rồi lại về nhà. Ngày hôm đó sau khi tan học tôi vẫn đạp xe đi bên bờ sông như cũ. Ngoài ý muốn nhìn thấy trên cái ghế dài ven sông có một cặp mẹ con đang tranh chấp ồn ào. Mẹ thì tầm bốn mươi tuổi, mặc một cái váy màu đỏ, con gái thì nhìn cũng xấp xỉ chúng ta, mặc đồ phục trường học.

-Tôi hơi lo lắng cho nên cố ý đi chậm lại, đi ngang qua đỉnh đầu của các cô, phát hiện hai người cãi nhau rất dữ, mẹ còn nắm tóc của con gái hét to, hung hăng đập đầu của cô ấy vào tảng đá trên ghế. Lúc đó vừa hay cách đó không xa tôi thấy một nhân viên cảnh sát đang từ từ đạp xe tới đây, đã vội vàng chạy tới và nói với anh đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ anh ta nhìn theo hướng ngón tay của tôi, đột nhiên vẻ mặt trở nên kỳ lạ, sau khi do dự một lúc mới thò đầu ra ven đường, nhìn về phía bờ sông. Cái chỗ trước đó tôi tận mắt nhìn thấy cô gái bây giờ đã trống không, chỉ còn một cái ghế dài.

-Nhân viên cảnh sát nhẹ nhàng thở ra, nói gì mà đêm qua mới xảy ra án mạng, bởi vì con gái cãi nhau với mẹ, đập đầu chết trên cái ghế dài ở bờ sông, tự sát rồi, mẹ của cô ấy ôm thi thể khóc cả đêm ở bên bờ sông, sáng ngày thứ hai mới có người phát hiện. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, đột nhiên hai chân của nhân viên cảnh sát bị hai bàn tay nắm lấy, cả người bị kéo xuống sườn dốc bên bờ sông, một lúc sau mới có tiếng kêu thảm thiết lạnh lẽo truyền đến. Sau đó tôi nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ, chậm rãi leo lên dọc theo sườn dốc, hai mắt của cô ta đen kịt, vẻ mặt hung dữ nói với tôi:

-Cô cũng đã thấy rồi đó, không phải là do tôi làm, làm Hoa Tử tự đập đầu vào ghế, giống như vậy này, bụp, bụp, bụp!

Lúc cô gái nói đến ba chữ cuối, trong phòng cũng vang lên tiếng đập “Bụp, bụp, bụp!”, rõ nét, nặng nề. Gió lạnh kéo tới, ánh nến lập tức bị thổi tắt, đoàn trưởng bị dọa đến hét a a, nam sinh ra vẻ bình tĩnh hai tay cũng đang run rẩy, cho nên nữ sinh tóc dài cắt ngang trán yêu lặng rút bàn tay đang giấu ở sau lưng, lấy que diêm ra đốt nến, ra hiệu vừa rồi tiếng đập và ngọn nến bị thổi tắt đều là do mình làm.

-Hét cái gì chứ, có vậy thôi à?

Đoàn trưởng dùng tiếng cười lúng túng che giấu bản thân thất lễ một lúc, nuốt một ngụm nước bọt, sau khi tâm trạng trở nên bình tĩnh, nhìn về phía Liễu Vô Đãi luôn im lặng không nói gì.

-Cái kia, Bình Nguyên Quân, tới cô rồi đó.

Cuối cùng cũng đã tới rồi sao.

Trong lòng của Liễu Vô Đãi nhẹ nhàng thở dài, vừa rồi đám người Lý Ngang trao đổi tin tức trong não của cô, trải qua những thứ nghe được vào lúc nãy, cô cũng hiểu sơ, những thứ nhóm người mình đang trải qua, chắc là hồi ức của cái người Phúc Thần Bình Nguyên, mà không phải là thời gian đã qua đi của bản thân Phúc Thần Bình Nguyên.

Cổ tay trái của cô cũng không có vết thương do Vạn Lý Phong Đao để lại trước đó. Mà trong lòng bàn tay của cô, nắm chặt một tờ giấy có ghi chữ, hình như vì đêm nay Phúc Thần Bình Nguyên thử trò chơi thử thách sự can đảm, bản thảo chuyện quái dị đã chuẩn bị từ trước.

Liễu Vô Đãi nhìn ba người bạn, nói:

-Trước khi tôi nói, tôi có thể hỏi một chút, thời gian bây giờ không? Ngày, tháng năm.

-Ơ?

Đoàn trưởng nghe vậy thì sững sờ, nam sinh bên cạnh nhìn đồng hồ đeo tai, lười biếng nói:

-Bây giờ là ngày hai mươi lăm tháng sáu năm một chín tám tư, thời gian là tám giờ rưỡi tối, anh hỏi cái này làm gì?

-Không có gì.

Liễu Vô Đãi lắc đầu, đây cũng là lúc Phúc Thần Bình Nguyên 16 mười sáu tuổi, khoảng cách đoạn hồi ức mà Vạn Lý Phong Đao trải qua cũng xấp xỉ bảy năm rồi.

Bốn thi thể bị ghìm chết chồng lên nhau đặt trong phòng kế, bóng dáng của người bánh mật bên trong đồng ruộng, đội ca hộ tống yêu nữ không đầu, cùng với ba người bạn học không có mặt ở trước mặt. Trên người của Phúc Thần Bình Nguyên này, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?

-Vậy tôi bắt đầu đây.

Liễu Vô Đãi cầm giấy bản thảo trong lòng bàn tay của Phúc Thần Bình Nguyên, dưới ánh sáng của ngọn nến, thì thầm:

-Tôi rất sợ cái rương, cái hộp đã mở thì còn ổn, nếu như cái hộp đang đóng lại thì sợ là không ổn. Đại khái là bởi vì đã từng trải qua khi còn bé. Ngày hôm đó tôi và em họ bằng tuổi của tôi trên là Tú Lại đi thám hiểm nhà kho trong nhà của bà ngoại vào buổi tối, trong kho có rất nhiều thứ, áo giáp cổ xưa, dụng cụ nông thôn cũ nát, dao kéo bị hư và các loại giỏ trúc ghế đẩu.

-Bọn tôi thăm dò một lúc thì cảm thấy rất nhiều bụi trong không khí, hô hấp không thoải mái, đã muốn ra khỏi kho hàng. Lúc tìm đường ra thì phát hiện một cái hộp hình vuông đặt trong cái tủ có năm ngăn. Cái hộp cao khoảng nửa mét, được làm bằng gỗ, kỹ thuật vẽ bên ngoài xinh đẹp coi như là trang trí vô cùng không phù hợp với cái nhà kho dơ bẩn bừa bộn. Tôi và Tú Lại giống như bị cái hộp hấp dẫn, lấy nó xuống, cầm chặt cái nắp của cái hộp rồi xốc lên. Lại phát hiện bên trong có một cái hộp nhỏ khác. Sau khi mở ra, vẫn là một cái nộp càng nhỏ hơn.

Bình Luận (0)
Comment