-Đây không phải búp bê Nga sao?
-Tôi và Tú Lại nghĩ như vậy, lại mở tất cả cái hộp ra, lúc này phát hiện hình như dưới đáy bên ngoài của mọi cái hộp đều có chữ gì đó.
-Làn da, móng tay, tóc, tứ chi, thận.
-Nhìn kỹ thì dưới đáy bên ngoài của mọi cái hộp đều viết một bộ phận của thân thể. Tôi lập tức cảm thấy sự lạnh lẽo không thoải mái, nhưng mọi chuyện cho tới bây giờ, không mở mọi cái hộp ra thì tim rất ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng tới cái hộp cuối, cái hộp chỉ dài tầm năm centimet, phía trên ghi chữ “Cuối cùng”. Dưới đáy của nó ghi chữ “Tim”.
-Sau khi mở cái hộp ra, bên trong có một xấp giấy. Đáy lòng của tôi và Tú Lại không vui, mở tờ giấy ra, trên đó viết hàng chữ “Những thứ phía trên, gần đây sẽ thu đủ trước”, đằng sau lại ghi tên của em gái. Rất nhanh, em gái Kết Nguyệt đã mất tích, mọi người đều nói em ấy bị thần Núi đưa đi rồi, nhưng tôi biết rõ, em ấy đã bị cái gì đó đưa đi, hơn nữa, không thấy đầu của em ấy. Bởi vì những thứ trong hộp, chỉ có một chữ chưa từng xuất hiện đó là “Đầu”.
Không có đầu. Trong đầu của Liễu Vô Đãi lập tức nghĩ tới trước đó, người được đội ca bảo vệ xung quanh, một cô gái không đầu mặc áo trắng không dơ bẩn, cùng với người bánh mật vô không hiểu sao bị gãy đầu. Mặt khác ba người bạn nghe xong chuyện quái dị này, hình như bộ dạng cũng rất không thoải mái, thân thể cũng đang uốn qua uốn lại, trình độ còn ly kỳ quỷ dị hơn chuyện quỷ dị của mình, lúc Liễu Vô Đãi đọc chữ trên giấy, vẻ mặt lạnh như băng, thái độ thời ơ với mọi thứ bên ngoài, càng làm cho bọn họ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng mà chuyện trên trang giấy của Phúc Thần Bình Nguyên vẫn còn tiếp tục.
-Tiếp theo, tôi muốn nói câu chuyện quái dị khác.
Liễu Vô Đãi đọc chữ:
-Trước đây khi còn bé về quê chơi đùa, tôi và em họ Tú Lại thường xuyên chạy tới chạy lui ở đồng ruộng, buổi tối hôm đó, đột nhiên bọn tôi cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ.
-Kỳ lạ, tại sao đột nhiên gió lại ấm áp như vậy.
-Em ấy nói như vậy rồi nhìn về đồng ruộng phía xa xa, bởi vì khoảng cách xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy thứ giống như bù nhìn ở đồng ruộng. Vật đó mà trắng, đứng yên nguyên, không ngừng uốn qua uốn lại theo cơn gió. Tú Lại nói có thể là bù nhìn do gia đình nào đó đặt ở ngoài, có thể lắc lư theo gió.
-Nói một lúc, đột nhiên gió xung quanh ngừng lại, thế nhưng “Bù nhìn” ở phía xa vẫn còn đang lắc lư. Đã không có gió, bù nhìn tuyệt đối không thể tự lắc lư người, hơn nữa biên độ lắc lư rất lớn, hoàn toàn không phải là trình độ mà người bình thường có thể làm được. Lòng hiếu kỳ thúc giục, Tú Lại quyết định cần ống nhòm nhìn rõ thứ kia là cái gì. Bởi vì ống nhòm của em ấy, tôi không thể làm gì khác là chờ bên cạnh em ấy xem trước rồi lại đưa ống nhòm cho tôi.
-Lúc này đột nhiên tôi chú ý tới sự thay đổi của Tú Lại, sắc mặt của em ấy bắt đầu trắng bệch, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh hơn nữa còn run rẩy, cũng ném ống nhòm trong tay, tôi vội vàng nhặt ống nhòm lên, lúc đang xem thì đột nhiên bị bố lao tới ngăn lại.
-Đừng xem, tuyệt đối không thể nhìn cái thứ đó!
-Bố nói như vậy rồi lo lắng hỏi tôi có nhìn thấy hay không, nhận được đáp án phủ nhận của tôi rồi ông mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tôi và Tú Lại về nhà. Tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, Tú Lại vốn hoạt bát hiếu động, trên đường về nhà lại không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ tuyệt vọng cũng không có chiều hướng tốt lên. Sau khi về đến nhà, Tú Lại bắt đầu điên cuồng cười lên rồi vặn vẹo một cách kỳ lạ, giống như cái thứ đã nhfin thấy trong đồng ruộng. Khoảng cách gần như vậy, cảm giác sợ hãi mà em ấy tỏa ra còn mãnh liệt hơn lúc đó, bà nội xuất hiện thở dài nói:
-Tú Lại vẫn nhìn thấy rồi, đúng không?
-Ngay sau đó, bà nội nói với bác cả tình trạng của Tú Lại, bệnh viện bình thường không thể trị được, để lại ở dưới quê để cho bà chăm sóc, bởi vì Tú Lại quay về sẽ không có cách nào trở thành đứa trẻ bình thường. Sau đó mỗi khi nhớ lại Tú Lại, tôi có cảm giác rất đau khổ, sau đó thỉnh thoảng nghe đến câu chuyện gọi là “Thần bù nhìn”.
-Truyền thuyết thời cổ đại cũng có người sinh ra bị bệnh tâm thần, lúc ấy đại phu chữa bệnh nói không còn cách nào với người bệnh tâm thần, thôn dân chỉ có thể buộc chặt người bị bệnh lên trên con bù nhìn ở đồng ruộng. Bởi vì người bị trói chặt nên đã nóng lòng giãy giụa, dùng hết sức lực toàn thân để uốn qua uốn lại, cuối cùng không thể tránh khỏi việc bị thôn dân ném ở trong ruộng, kết cục là tự sinh tự diệt. Đại khái là Tú Lại đã nhìn thấy “Thần bù nhìn” trong truyền thuyết.
Kết thúc chuyện quái dị cuối cùng, Liễu Vô Đãi nhìn ba người bạn, lại phát hiện đột nhiên toàn thân của ba người trở nên cứng ngắc bất động, ánh nến đặt ở giữa phòng chính cũng giống như bị ngưng lại, vẫn không nhúc nhích.
Dự cảm trong cõi u minh xông lên đầu, Liễu Vô Đãi nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ “Anh ấy tỉnh rồi! Bác sĩ! Anh ấy tỉnh rồi” truyền đến bên tai, ý thức bị túm lấy, lại trở về giữa không gian đen kịt kia.
Lúc này, người chịu trách nhiệm điều khiển thân hình của Phúc Thần Bình Nguyên mở mắt ra, chính là Lý Ngang.