-Ôi.
Lý Ngang chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy là một gian phòng kín.
Vách tường ở bốn phía gian phòng đều dán tấm hút âm thanh dài màu nâu sẫm, mối nối hai bên ở cùng một chỗ, trình độ lớn nhất giảm tạp âm ở bên ngoài phòng. Trong đó trên một vách tường, khảm một miếng thủy tinh hình chữ nhật ánh sáng không xuyên qua được. Giữa trần nhà có đặt một cái đèn led hình vuông, trong góc lại đặt một camera giám sát.
Trong phòng đặt một cái bàn dài bằng gỗ rất nặng, Lý Ngang ngồi ở cái ghế phía sau cái bàn dài, đối diện với tấm thủy tinh ánh sáng không xuyên qua được ở trên tường, ánh mắt vừa vặn bị ánh đèn trên bàn bao phủ.
Một chỗ khác bên bàn dài có hai bóng dáng ngồi đó, một người người đàn ông trung niên mặc áo cảnh sát Nhật Đảo, vẻ mặt nghiêm túc, ăn nói có ý tức, trước người đặt một xấp tài liệu dày đặc, xem phù hiệu trên ngực là một cảnh bộ, người còn lại là một người đàn ông đã già trọc nửa đầu, mặc áo khoác trắng, đeo mắt kính gọng vàng, tay cầm giấy bút, vẻ mặt hiền lành dáng vẻ như là bác sĩ.
Bên tay trái của hắn còn đặt một cái máy ghi âm cầm tay màu đen đơn giản, xuyên qua nắp thủy tinh hơi mờ có thể nhìn thấy máy ghi mâm trang tiếp tục chuyển động.
-Bình Nguyên Quân? Phúc Thần Quân? Anh có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?
Bác sĩ nhăn mặt lại, kêu tên của hắn.
Lý Ngang lắc đầu, để cho mình hồi phục tinh thần từ trong cảm giác hôn mê, cho đến lúc này, hắn mới chú ý tới mình đang mặc quần áo phạm nhân màu vàng, tay chân đều bị người ta dùng còng tay, còng vào cái ghế bằng kim loại. Lý Ngang phun ra một ngụm khí đục, nhìn hai người đối diện yên lặng nói:
-Tôi đang ở đâu?
Cảnh bộ và bác sĩ nhìn nhau, người sau mở miệng nói:
-Bây giờ anh đang trong phòng thẩm vấn để điều tra vụ án quan trọng ở huyện Khúc Sơn.”
Lý Ngang hơi gật đầu, ngồi trên ghế nhìn xung quanh.
-Cụ thể là ngày tháng năm nào?
Bác sĩ nhướng mày, nhưng vẫn nhìn đồng hồ trên tay, trả lời:
-Ngày mười hai tháng năm năm nguyên, chủ nhật ba giờ chiều.
-Ồ?
Lý Ngang nhướng mày, trước kia lần đầu tiên khi người chơi tiến vào thành phố Khúc Sơn là sáu giờ chiều ngày mười một tháng năm, nói cách khác đã sắp qua một ngày rồi.
Bác sĩ dùng bút máy chấm chấm trên giấy, do dự mở miệng hỏi:
-Anh có thể nhớ lại tên của anh không?
- Trên chỉ là một biệt hiệu để gọi sinh mệnh của một cá nhân, nó không đảm bảo rằng cá nhân sẽ phát triển một quỹ đạo cuộc sống theo ý nghĩa của tên, lại không thể miêu tả chính xác và rõ nét phẩm chất, đạo đức, phương thức tư duy của một người. Bản thân này không có chút ý nghĩa nào.
Lý Ngang ngửa người tựa vào ghế dựa, hơi hăng hái nói:
-Nhưng mà câu trả lời của tôi, hình như rất quan trọng với ông có đúng không?
Sắc mặt của bác sĩ hơi thay đổi.
-Anh không phải là Phúc Thần Bình Nguyên.
-Cách nói này không chặt chẽ cho lắm, bác sĩ.
Lý Ngang vừa cười vừa nói:
-Tính cách có liên quan đến các yếu tố di truyền sinh học của con người, là phản ứng những gì đã trải qua trong cuộc sống ở quá khứ, là tất cả các phương diện như năng lực, khí chất, tính cách, cần thiết, lý tưởng và giá trị quan hợp lại, là động lực tự mình có tính nhất trí và tính liên tục. Tôi có một phần hồi ức của Phúc Thần Bình Nguyên, hơn nữa giờ phút này đang lấy tư cách là người chỉ huy và thao túng thân thể của anh ta. Vì vậy, tôi là Phúc Thần Bình Nguyên, nhưng cũng không phải là Phúc Thần Bình Nguyên.
Ánh mắt của bác sĩ sáng lên nói:
-Vậy tôi nên gọi anh là gì?
-Ừ.
Lý Ngang suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Nếu như ở đây là Nhật Đảo, vậy thì lấy cái tên Nhật Đảo đi, để tôi suy nghĩ một chút, Tùng Đảo Thái Thái Tử? Không được, cái tên này nữ tính quá, vậy thì Dầu Đậu Phộng Lỗ Hoa, Tiểu Bơ Vượng Tử, hoặc là Mỹ Cơ Diệu Diệu Ốc, Vui Vẻ Tiêu Tiêu Lạc.
Trình độ đặt tên của Lý Ngang quả thật không được tốt lắm, cuối cùng vẫn kêu đối phương gọi mình là “Mai Xuyên Khốc Tử”, gọi tắt là “Xuyên Tang”.
Bác sĩ để hai tay lên bàn, nghiêm túc nói:
-Anh biết trên người anh đã xảy ra chuyện gì không?
Lý Ngang giang tay ra.
-Suy xét về tình trạng bây giờ của tôi, tôi, hoặc là nói Phúc Thần Bình Nguyên, chắc là phạm tội cho nên bị bắt rồi.
-Phạm tội?
Cuối cùng cảnh bộ trung niên ngồi bên cạnh bác sĩ vẫn luôn im lặng cũng lạnh lùng cười nói:
-Anh bị tình nghi mưu sát bốn thành viên trong gia đình bao gồm vợ mình, con trai, con gái và mẹ. Chứng cứ vô cùng xác thật, hết đường chối cãi, anh cảm thấy dựa vào sự giả điên giả khùng là có thể thoát hình phạt treo cổ à?
Trong lòng của Lý Ngang hiểu rõ, quả thật là một màn đã nhìn thấy trong phòng kế của Phúc Thần Bình Nguyên, là thật sự đã xảy ra rồi, bốn thành viên trong gia đình đều bị ghìm chết sau đó giấu kín ở giữa phòng kế.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Lý Ngang lại cười to nói:
-Hình phạt treo cổ? Hahaha, cảnh bộ anh đừng hù tôi nữa, tôi cũng không phải cái loại không có kinh nghiệm, trong lúc bị kích thích trở thành tội phạm kém cỏi phạm phải tội ác. Án phạt treo cổ đâu có dễ như vậy, cho dù thật sự phán quyết, tôi cũng có vô số cách có thể kéo dài án tử, bình yêu dưỡng già ở trong tù.
-Anh!
Cảnh bộ trung niên tức giận đứng lên, nắm tay bóp chặt đến kêu két két, bao da đựng súng ở bên hông lộ ra từ dưới vạt áo. Nhưng mà, Lý Ngang bình tĩnh chỉ camera giám sát ở một góc trần nhà, ra vẻ đối phương bỏ nắm tay đang để ở giữa không trung xuống.
Xem như là hình phạt lâu đời nhất lịch sử, tử hình từng được đa số khu vực trong toàn thế giới chọn dùng, theo sự phát triển của thời đại, bởi vì bộ phận quốc gia đang tranh luận việc “Cướp đoạt sinh mạng vĩnh viễn”, “Một khi phán sai sẽ không thể thu lại”, hủy bỏ chết độ tử hình, EU còn coi “Phế chết” thành một trong những nguyên tắc gia nhập thành viên quốc gia, mà Nhật Đảo là một quốc gia phát triển, rất hiến khi thấy để lại chế độ tử hình, hơn nữa với án tử hình ở khu khác, các phương thức hành quyết khác nhau như xử bắn, tử hình ở Nhật Đảo chỉ có một loại là treo cổ.