Vạn Lý Phong Đao lau nước trên mặt, tháo một đoạn cành khô dính trên ống tay áo xuống, có chút khó chịu than thở:
-Ha, vừa đến đã cho tắm rửa, thật đúng là tận tình chăm sóc nha.
Liễu Vô Đãi không biết sử dụng kỹ năng gì, khiến một đống hơi nước nhanh chóng thoát ra khỏi da thịt và quần áo, trong nháy mắt, nước hồ dính trên người đã bốc hơi sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái.
Cô nhìn Hình Hà Sầu rồi hỏi:
-Có thông tin gì hữu ích không?
-Nơi này cũng giống như tầng thứ ba. Các sản phẩm điện tử trong thế giới thực không có nguyên tố siêu phàm đều không thể sử dụng được.
Hình Hà Sầu nói:
-Tôi vừa đi vài vòng quanh hồ, ở phía đông cử hồ có một con đường đất nhỏ màu vàng dẫn đến cánh đồng hoa cải dầu lớn, ruộng bậc thang nằm rải rác trên ngọn đồi đối diện với Hồ Nam, nhưng lại không có nhìn thấy những nhân loại khác....
-Các vị khách...
Một giọng nói đàn ông từ xa truyền đến, bốn người chơi không chút do dự cầm lấy vũ khí, rồi quay mặt về hướng phát ra âm thanh.
Trên con đường đất vàng ở phía đông hồ, không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo vải nâu, lưng gù đang mở to cặp mắt đục ngầu vô thần nhìn chằm chằm bốn tên người chơi,
-Các người cũng tới tham gia lễ mừng sao?
Lễ mừng?
Lý Ngang nhướng mày, không nói gì.
Bốn người chơi đều không phải là tân binh chưa trải qua lễ rửa tội.
Ngay cả lúc vừa rồi ngã xuống hồ tắm lội, hay đứng cùng nhau trao đổi thông tin, họ cũng không hề thả lỏng một chút nào.
Mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, ngay cả rắn rết, côn trùng, hoặc là loài chuột giỏi ẩn náu cũng không thể âm thầm đến gần bốn người mà không bị phát hiện.
Vậy tại sao mà một người sống sờ sờ như vậy lại đột nhiên xuất hiện ở đó mà không thu hút sự chú ý của bốn người chơi?
Hoặc là. . .
Bốn người đồng loạt biến sắc,
Mấy người bọn họ vừa vặn đứng ở đầu gió phía đông của hồ, một cơn gió nhẹ thổi qua, cả bốn người bọn họ đều ngửi thấy rõ ràng mùi hôi thối của thịt thối tỏa ra trong không khí.
Nơi phát ra mùi, chính là người đàn ông trung niên mặc áo vải nâu.
Thấy bốn người không trả lời, nam nhân cũng không quan tâm đến lưỡi kiếm trường cung trên tay đối phương, mà đạp lên cỏ đi về phía bên này.
Khoảng cách càng gần, mùi hôi thối kia cũng phát ra càng mạnh, làm sặc cả mắt mũi của mọi người.
-Thật có lỗi vì để cho những vị khách chịu lạnh.
Người đàn ông đi tới chỗ đám đông thì dừng lại, trên tay cầm bốn chiếc khăn màu xám, nụ cười vắt vẻo trên khuôn mặt cứng đờ
-May mà mấy vị đến vào buổi chiều, nếu đến buổi tối, hồ nước này sẽ lạnh vô cùng.
Hình Hà Sầu cau mày, tranh thủ lúc đối phương đưa khăn lông, anh ta thấy rõ móng tay của người đàn ông trung niên đó sắc nhọn hẹp dài, có màu xanh tím, giống như một con dao găm.
Đầu ngón tay của hắn đen như mực, giống như là vết thương bị thối rữa, hoàn toàn không giống người bình thường chút nào.
Hình Hà Sầu một tay nắm chặt thanh Mạch Đao, tay đang đeo găng kim loại kia thì duỗi ra, cầm lấy bốn chiếc khăn trên tay đối phương, nhưng không hề phân phát nó cho đồng đội.( nhưng chắc là những người khác cũng không muốn sử dụng), sau đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia rồi hỏi:
-Cho hỏi ngài đây là...
-Ta là người trên Thập Tùng Trang, là gia đinh trong nhà của Nhậm Phát Nhậm viên ngoại, họ Thạch tên kỳ.
Ngoài dự đoán là thái độ của người đàn ông trung niên kia lại rất chân thành chất phát,
-Là Nhậm lão gia sai ta ở bên hồ đợi khách nhân.
Hình Hà Sầu cau mày nói:
-Nhậm viên ngoại biết chúng tôi tới sao?
Thạch Kỳ thản nhiên đáp:
-Đúng vậy, Nhậm lão gia đã sắp xếp đãi tiệc trong trấn, để chiêu đãi các vị hương thân, vì chuyện chi phí từ núi Long Hổ xuống trường học, nên mới xuống núi mong phụ mẫu bày tiệc đãi khách.
-Theo lời của thiếu gia, ngài ấy có một số bằng hữu thông thạo thuật pháp đến từ ngũ hồ tứ hải, cũng có một số sẽ dịch chuyển thời không, mượn con đường yên tĩnh ghé đến thăm Thập Tùng Trang,
Vị trí là gần Phục Long đầm này.
-Ta đã đợi ở đây bảy tám ngày, cũng đã tiếp được rất nhiều khách.
Bảy, tám ngày? Tiếp không ít khách?
Trong lòng Hình Hà Sầu chợt dâng lên một dự cảm bất thường, từ lúc người chơi nằm vật xuống ngủ ở thế giới thực, cho đến thời gian phá giải được gia đình Fukujin bước vào tầng hai, tính ra chỉ mất chưa đầy mười tiếng đồng hồ,
Làm sao lại là vài ngày.
Chỉ có ba loại khả năng,
Thời gian của Hình Hà Sầu và những người khác là bình thường, nhưng nhân vật Thạch Kỳ trong kịch bản này trước đó đã đợi sẵn ở đây, đồng thời đã tiếp đãi những người dân địa phương.
Nói cách khác, Thạch Kỳ coi người chơi như những người dân địa phương ở đây.
Mà những người dân địa phương khác cũng đều là đột nhiên đáp xuống hồ - như vậy, chứng tỏ rằng hồ này có vấn đề.
Tầng thứ hai của mộng cảnh Sinh Nam Vương có tốc độ thời gian không bình thường, những người chơi đi vào từ lối vào khác đã đi đến thị trấn mà Thạch Kỳ đề cập sớm hơn nhóm người Hình Hà Sầu trước thời hạn mấy ngày.
Thạch Kỳ đang nói láo.
Bốn người chơi im lặng đáng giá tên gia đinh chất phác đang toát ra mùi hôi thối này.
Lúc này Sài đại tiểu thư đã chui trở lại trong cơ thể Lý Ngang, cô nhìn Thạch Kỳ rồi nói nhỏ với Lý Ngang:
-Thật kỳ quái, người này rõ ràng là toát ra tử khí đầy mình, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có thể thở, tim vẫn còn đập như một người sống.
-Chẳng lẽ hắn chính là Mạc Kim giáo úy hợp thì sống, phân ra thì chết?