Sài đại tiểu thư vô ý thức phun tào nói:
-Này không phải tương đương với việc đưa dao phẫu thuật cho người bệnh, để ổng tự dựa vào bản năng giải phẫu cho chính mình hay sao?
-Hơi khác một chút.
Lý Ngang vô cùng tùy ý giang tay ra:
-Bản mẫu sinh vật là một loại đạo cụ mạnh mẽ một cách thái quá lại rất quái dị. Dưới tình huống không ai khống chế, nó sẽ tự tiến hành cải tạo bất kỳ cơ thể nào mà nó tiếp xúc đến, khiến cho biến dị xảy ra trên phạm vị lớn. Loại biến dị này có đa phần là tốt, đáng tin, phù hợp quy luật tiến hóa. Đại đa số biến dị thể trong thế giới dị dạng trước đây đều có thể hành động tự do, sẽ không tự giải thể vì đột biến gien. Điều này có thể được xưng là kỳ tích trong sinh vật học. Mà dưới tình huống có người khống chế, bản mẫu sinh vật sẽ giống như thời thời khắc khắc đều phát huy ra khả năng ưu hóa của nó. Đại não của Mã Bang Đức khi tiếp xúc với nó sẽ ngay lập tức tuân theo quy luật diễn hóa từ nơi sâu xa, sản sinh ra tiến hóa. Cho nên lần phẫu thuật này thật ra là lấy phương án chữa bệnh của tôi làm chủ đạo, bản mẫu sinh vật và đại não của Mã Bang Đức cùng nhau phối hợp, tận lực đạt tới yêu cầu của tôi.
Lý Ngang dừng một chút, trong ánh mắt hiện ra tia sáng ham học hỏi:
-Bệnh nhân tự đưa tới cửa không có nhiều, có được kinh nghiệm lần này, nói không chừng về sau tôi có thể thay đổi một bộ não cấp thấp nhưng bền vững cho tất cả nhuyễn trùng, ong lính. Cứ như vậy thì sẽ không cần phải lợi dụng thần lực để điều khiển từ xa theo thời gian thực nữa. Pham vị bay và thời gian bay liên tục của vũ khí sinh học cũng sẽ tăng tiến không ít. Tuy nhiên cũng cần chú ý việc lắp thêm trang bị phụ, nếu không một khi đám vũ khí sinh học đó mất khống chế thì hậu quả không tốt…
Lý Ngang một bên tự lầm bầm lầu bầu, một bên lại không quên làm phẫu thuật cho Mã Bang Đức.
May mà Mã huyện lệnh vẫn luôn giữ bí mật về quái mộng suốt bấy lâu nay, ngay cả vợ con đều không nói cho bọn họ biết. Ban nãy khi Lý Ngang tới, ổng còn cố ý ra lệnh người bên dưới ra ngoài chờ, không một ai được vào. Bởi vậy giải phẫu mới có thể tiến hành suôn sẻ không bị quấy rối ngang xương.
- Mặc dù trình độ khoa học trong thế giới thực không đủ để giải thích chính xác cơ chế của giấc ngủ sóng chậm ở bán cầu đơn, nhưng dựa vào tính năng cải tạo tự động của bản mẫu sinh vật và tính dẻo của thần kinh não bộ thì vẫn có thể thực hiện được những yêu cầu thay đổi của tôi. Bây giờ chỉ cần mở rộng các sợi khớp kết nối vỏ não trái và phải của bệnh nhân để tăng thể tích của tiểu thể, thùy trước, fornix và fornix commissure, điều chỉnh vùng nhân trước vùng bụng dưới đồi VLPO, bao gồm các tế bào thần kinh Orexin trong vùng não LHA và dây thần kinh Histaminergic trong vùng não TMN, và các tế bào thần kinh ở phần sau của vùng dưới đồi, là có thể khiến cấu trúc VLPO của ông ta quản lý các tín hiệu ức chế của hai bên bán cầu não trái và phải, đồng thời gánh vác sự tương tác thông tin và điều tiết sinh lý giữa hai bán cầu não trong quá trình giấc ngủ đơn bán cầu. Từ đó ảnh hưởng đến giấc ngủ và sự tỉnh táo của ổng. Nói tóm lại chính là cải tạo não của ổng thành giống với cá heo vậy…
Lạch cạch, lách cách.
Mã Bang Đức càng ngày càng co giật mãnh liệt, lưng ưỡn thẳng băng như con cá, nhảy lách tách trên sàn nhà.
-Ây zô….
Sài đại tiểu thư nhịn không được hỏi:
-Ổng không có bị làm sao chứ.
-Sẽ không có chuyện gì.
Lý Ngang nhìn xem Mã Bang Đức nhảy lách tách, khen ngợi:
-Tôi gọi chiêu này là Cá ra nước.
Xì —— ——
Lỗ mũi trái của Mã Bang Đức bỗng nhiên phun ra một cột máu. Máu tươi đỏ thẫm vẽ ra giữa không trung một đường hình vòng cung, bắn trúng ngay tách trà ở trên bàn.
Sài đại tiểu thư cả kinh nói:
-Cái này cũng là không có chuyện gì sao?
Lý Ngang cố gắng đè Mã Bang Đức xuống, đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán:
-Sẽ không có chuyện gì. . .
Xì —— ——
Lỗ mũi phải của Mã Bang Đức xuất hiện một loại chất lỏng không màu trong suốt, thuận miệng chảy xuống cằm.
Sài đại tiểu thư sững sờ:
-Đây là cái gì? Nước mũi?
-Ồ…
Lý Ngang híp mắt quan sát một lúc:
-Ây, còn ổn, không phải nước mũi, là dịch não tủy trong đầu.
-? ? ? ! ! !
-Yên tâm, mỗi ngày dịch não tủy có thể tiết ra khoảng 500 ml, tương đương với một lon Cocacola, thiếu chút cũng không sao.
Lý Ngang thoải mái cười một tiếng, giơ lên ngón tay cái:
-Thuận tiện nói một câu, tôi càng thích uống Pepsi hơn, loại ít gas ấy.
-Không ai hỏi anh cái này cả!
Sài đại tiểu thư lúc này đang sâu sắc cảm nhận cảm giác táo bón trong người, nào có tâm trạng tranh luận với Lý Ngang về vấn đề Pepsi hay Coca cái nào uống ngon hơn nữa chứ.
-Được rồi, áp lực nội sọ đã giảm được khá nhiều.
Lý Ngang gật đầu, hơi giơ các ngón tay lên, ra lệnh tất cả những sợi nấm chậm rãi lui ra khỏi đại não của Mã Bang Đức, cùng lúc đó giải trừ chất gây mê, để Mã Bang Đức chậm rãi tỉnh lại.
Lý Ngang vẫy vẫy tay, thực vật sợi nấm ở đầu ngón tay tự động tróc ra, rơi xuống đất, cuộn thành một cục, cuối cùng bị Lý Ngang lấy bật lửa [Dao găm Thụy Sĩ 300] đốt cháy hầu như không còn.
Đợi đến khi Mã Bang Đức dần dần tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm sấp trên bàn, cánh tay bị đầu đè hơi tê.
Mà Lý Ngang ngồi đối diện ông ta cách một cái bàn, đang thong thả uống trà, thật giống như mọi chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
-Đạo trưởng, tôi như thế này là…
Mã Bang Đức một tay chống cạnh mép bàn, một tay đỡ trán, cảm giác chóng mặt, thần trí mơ hồ.
Cảnh tượng cuối cùng mà ông có thể nhớ được chính là hình ảnh đạo trưởng Tây Môn Tử la lớn "Thái Thượng Lão Quân ngay lập tức tuân lệnh, định!". Sau đó liền ngất đi.
Lý Ngang đặt chén trà xuống, mỉm cười, giọng nói tiên khí mười phần:
-Bệnh của ông đã được chữa khỏi.
-Thật sao? Thật tốt quá!