Mã Bang Đức thở dài nhẹ nhõm, trong lòng trăm mối ngổn ngang, rối rắm không người giải thích.
Ông vừa định cảm ơn đối phương thêm một lần nữa, lại bỗng cảm thấy trên mũi dinh dính, vươn tay quệt một cái, phát hiện ra là một miếng máu khô dính ở bên mép trái.
-Ôi, đây là…
-Ban nãy ông chảy máu mũi, có thể là vì nóng trong người.
-Ồ vậy sao.
Mã Bang Đức gật nhẹ, lại quệt thêm một cái, phát hiện bên mép phải cũng có một cục chất vón nửa khô nửa lỏng trong suốt dẻo quánh.
-Ơ, đây cũng là…
Lý Ngang thản nhiên, mặt không biến sắc tim không đập nói:
-Ban nãy ông hình như bị cảm, chảy nước mũi.
-Ồ ra vậy.
Mã Bang Đức có chút hoang mang gật gật đầu, đưa tay áo lên che lại khuôn mặt, phủi sạch máu mũi và nước mũi, giọng nói ồm ồm vang lên:
-Ân cứu mạng của đạo trưởng, không thể chỉ qua loa cảm ơn bằng vài câu nói. Tại hạ nhất định sẽ dâng lên tạ lễ, hơn nữa sẽ xây dựng sinh từ* dùng để bày tỏ tấm lòng cảm kích…
*Đền thờ dành cho người đang còn sống nhưng có sự nghiệp lớn lao, giúp ích cho nhiều người.
-Chỉ là tấm lòng của một người thầy thuốc mà thôi, Huyện lệnh vì bách tính Nga Thành tận tâm tận lực, bần đạo há lại không cứu.
Lý Ngang cười híp mắt nói:
-Đúng rồi, Huyện lệnh bệnh lâu giờ mới khỏi, những ngày tiếp theo vẫn là không nên ra ngoài hóng gió cho an toàn, an tâm dưỡng bệnh ở trong nhà, ngủ nhiều ăn nhiều, để xem hiệu quả trị liệu như thế nào.
Uhm, một lần chảy nhiều dịch não tủy như vậy thật sự nên tĩnh dưỡng thật tốt, thuận tiện cung cấp một chút số liệu về thí ngiệm cải tạo đại não cho Lý Ngang.
Vì để kiểm tra xem lần giải phẫu này có thành công hay không nên Lý Ngang đã đề nghị Mã Bang Đức hiện tại nên dành thời gian ngủ một giấc.
Mã huyện lệnh luôn miệng đáp dạ vâng, sai nô bộc dẫn Lý Ngang đến thiên sảnh nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi về phòng ngủ, gọi dậy tiểu thiếp đang an giấc ở đó, bảo nàng ngồi bên mép giường quan sát bản thân đi ngủ. Nếu như phát hiện điều gì bất thường thì sai nô bộc đi thiên sảnh tìm đạo trưởng Tây Môn Tử.
Vị tiểu thiếp vẻ mặt còn ngái ngủ hơi mờ mịt. Lúc nãy còn có người đánh trống báo quan, sao bây giờ lại đi ngủ rồi.
Mặc dù không rõ nguyên do nhưng tiểu thiếp vẫn khoác một tấm áo choàng đi đốt nến, chuyển ghế đến ngồi cạnh bên giường. Nàng thấy huyện lệnh cao hứng bừng bừng chui vào chăn, kích động nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nói đến cũng lạ, khi Mã Bang Đức vừa sinh ra suy nghĩ “Ta muốn đi ngủ”, ông lập tức ngủ ngon lành.
Trước đây mỗi lần ngủ ông đều mơ thấy bản thân đi xuyên qua một còn đường hầm chật hẹp dài dằng dặc, đến khi mở mắt là đã đến một thế giới khác, đón nhận một cuộc sống khác.
Mà lần này sau khi ngủ, ông không có mơ thấy đường hầm hay gì cả, nói chính xác là không mơ thấy bất cứ cái gì, lúc mở mắt ra nhìn thấy chính là nóc giường quen thuộc.
Mã Bang Đức dần dần lấy lại tinh thần, cảm giác sự chuyển động của con ngươi, phản ứng của tứ chi hình như chậm hơn bình thường rất nhiều, giống như bị say rượu vậy.
-Phu quân, chàng đã tỉnh.
Ông xoay người rời giường, chỉ thấy tiểu thiếp khoác một tấm áo choàng, mắt buồn ngủ mông lung, ánh sáng tờ mờ xuyên qua cửa sổ phủ rèm của phòng ngủ, thật giống như đã hừng đông.
Mới đó đã sáng rồi sao? Hoàn toàn không có cảm giác bản thân đã ngủ lâu như vậy luôn!
Mã Bang Đức đực mặt ra ngồi dậy, hòa hoãn tâm tình, bắt chuyện tiểu thiếp:
-Lục Ngạc, hôm qua sau khi vi phu ngủ có nói mớ hay không?
-Không ạ.
Cô nàng lắc đầu, chần chờ một chút rồi nhẹ giọng nói:
-Chỉ là hôm qua chàng mở mắt ngủ.
Cái gì? Mở mắt đi ngủ, đó không phải là Trương Phi Trương Dực Đức sao?
Mã huyện lệnh càng không hiểu mô tê, sau đó nghe tiểu thiếp kể lại:
-Tối qua sau khi phu quân ngủ, chàng bỗng mở mắt trái, mơ mơ màng màng sai thiếp châm trà bưng nước, dọa nô gia nhảy một cái, còn tưởng rằng chàng đã tỉnh. Chờ đến khi nô gia bưng nước tới, chàng lại không uống, chậm rãi mở ra mắt phải, từ trên giường ngồi dậy, bảo thiếp đi lấy thư tịch đến, ngài muốn đốt đèn đọc đêm. Sau lại ngài vẫn luôn đọc sách, trong lúc đó sẽ thay phiên nhau mở nhắm hai mắt trái, phải. Mãi đến khi trời hửng sáng mới để sách xuống, trở về lại giường.
Còn có loại chuyện này?
Mã Bang Đức nghẹn họng nhìn trân trối, thoáng nói vài câu an ủi tiểu thiếp liền mặc quần áo đàng hoàng, đẩy cửa đi ra ngoài chạy tới thiên sảnh.
Trong sảnh, Lý Ngang bình chân như vại ăn cháo bí đỏ mà nô bộc vừa nấu xong, trông thấy Mã Bang Đức vội vã chạy đến, không vội không chậm buông xuống thìa, mỉm cười nói:
-Mã Huyện lệnh tinh thần không tệ.
-Đạo trưởng cũng đừng giễu cợt tại hạ.
Mã Bang Đức cười khổ nói:
-Tối hôm qua mặc dù không xuất hiện quái mộng, nhưng tôi nghe tiểu thiếp kể lại, đêm qua tôi ngủ mà lại mở một con mắt nhắm một con mắt, giống như dị nhân vậy.
-Bình thường.
Lý Ngang bình tĩnh gật gật đầu, nói:
-Về sau đều sẽ như vậy.
-Ơ?
-Quái mộng đã làm phiền ông quá lâu, coi như tôi sử dụng cả đạo thuật tương khắc cũng không thể nào triệt bỏ tận gốc những ảnh hưởng của nó.
Lý Ngang bình tĩnh nói:
-Nhưng đó cũng không phải là chuyện xấu. Từ nay về sau, Huyện lệnh ngài chỉ cần ngủ một, hai canh giờ. Vả lại sau khi thân thể từ từ thích ứng, ông còn có thể điều khiển bản thân làm việc, sinh hoạt và nghỉ ngơi ngay trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ngay cả giường cũng không cần dùng đến. Còn về việc sau khi ngủ sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt thì…Chỉ là một tác dụng phụ nhỏ vì sử dụng đạo thuật tương khắc, không can gì.