Ngô Hồ gật đầu, đưa tay sờ sờ dây thắt lưng.
Sử nữ sửng sốt, lùi lại phía sau nửa bước,
-Chờ đã, ngươi tính làm gì?
Ngô Hồ sững sờ:
-Không phải là dùng bên ngoài sao?
Sử nữ mím môi,
-Là uống thuốc! Uống thuốc!
-Ồ ồ.
Ngô Hồ gật gật đầu, lấy con cổ trùng trong lòng bàn tay của Sử nữ lên, nhắm mắt lại, nhỏ giọng hô:
-Cho dù là tanh hay là thối, vào trong miệng ta đều là thịt! Xong!
Nói xong trực tiếp ném con trùng đang bốc mùi kinh dị kia vào trong miệng.
Những người khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ngô Hồ nuốt con cổ trùng xuống.
Có Ngô Hồ đi đầu, những người khác cũng cầm lấy Tiễu Ngược Tam Thi Phù trong tay Sử nữ nuốt xuống.
-Tốt!
Sử nữ khôi phục lại bình tĩnh, cười khanh khách gật đầu với đám người,
-Các vị chuẩn bị một chút, rồi lập tức lên đường đi đến Lữ Châu.
-Chờ đã.
Ngô Hồ đưa tay lên nói:
-Sử nữ đại nhân, ta vừa mới thoát khỏi ngục giam, trên người cũng không có mang theo bất kỳ pháp khí nào. Trước tiên có phải nên đưa cho ta một ít trang bị hay không?
Hắn nhìn chằm chằm bộ váy trắng trên người của Sử nữ, rồi nghiêm mặt nói:
-Ta nghĩ bộ váy trắng đại nhân đang mặc rất tao nhã, thông gió thoải mái dễ chịu, hay là ngài cho ta mượn mặc mấy ngày đi?
-Còn thanh trường kiếm ngài đang treo trên thắt lưng nữa, cũng cho ta mượn dùng trước được không?
Sử nữ nghe vậy hai mắt trợn lên, nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Ngô Hồ hồi lâu, mới xác nhận người này tám phần là đã từng bị tra tấn trong ngục quá lâu, nên đầu óc đã xảy ra vấn đề.
-Sau khi đến Lữ Châu, tự nhiên sẽ có người liên lạc với các vị.
Sử nữ lạnh lùng nói:
-Pháp khí đan dược cũng lấy từ chỗ của hắn.
-Được.
Ngô Hồ lùi về, biểu tình hình như còn có chút đờ đẫn ngu dốt.
Sử nữ âm thầm lắc đầu, vừa định nói thêm gì đó, thì chợt nghe thấy có tiếng cỏ cây gãy vang lên ở bên ngoài miếu hoang.
Có thứ gì đó đang đến gần.
-Đến rồi.
Sắc mặt của ông lão đội mũ rộng vành trầm xuống, tay siết chặt chiếc gậy tre nâu dùng làm phương tiện đi lại.
Hiểu thư sinh lấy từ trong ống tay áo ra chiếc quạt gấp bằng sắt, "phật" một tiếng mở quạt gấp ra chặn trước mặt, hơi híp mắt lại.
Nguyễn Thiên Nguyễn Địa liếc nhìn nhau, rồi âm thầm ẩn mình trong góc tối của miếu hoang.
Người phụ nữ lẳng lơ đang dựa vào người đàn ông vạm vỡ vẫn duy trì nụ cười quyến rũ, nhưng tay thì đã lần tới eo tháo đai lưng xuống làm nhuyễn kiếm.
-Sử nữ đại nhân ta sẽ bảo vệ người!
Ngô Hồ hét lên một tiếng, rồi khoanh hai tay trước mặt tạo ra tư thế cảnh giác
-Bảo vệ Sử nữ của chúng ta! Các huynh đệ, mau bảo vệ Sử nữ lánh vào trong!
-Ngươi muốn bảo vệ chúng ta, vậy tại sao lại đứng ở sau lưng chúng ta.
Sử nữ hít một hơi thật sâu, nhịn xuống ý muốn rút kiếm chém chết cái tên này, xoay người đi nhìn chằm chằm vào lối vào của miếu hoang.
Cộp Cộp Cộp.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, dưới ánh trăng chợt hiện ra một bóng người.
Đó là một đạo sĩ,
Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen, dáng vẻ bình thường, để tóc ngắn, chân đi giày vải trơn, tay phải thì cầm một thanh kiếm làm bằng tiền đồng, tay trái thì cầm một chiếc chuông đồng.
Chân tay gầy còm, bàn tay chỉ còn da bọc xương,
Thân thể thì lại cồng kềnh mập mạp, vô cùng mất cân đối.
Leng keng.
Đạo sĩ lắc lư chuông đồng chậm rãi đi tới trước cửa miếu hoang, tựa vai vào khung cửa, lại dùng một loại chất giọng khàn khàn dị thường nói:
-Đều ở đây sao, đã ăn cơm chưa?
Không có ai trả lời, Hiểu thư sinh đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi cười híp mắt hỏi:
-Các hạ chính là Tây Môn đạo nhân?
-Tây Môn Tử.
Đạo sĩ lắc đầu sửa lại,
-Còn phải thêm một chữ Tử.
Hiểu thư sinh tuy xem thường nhưng vẫn bình tĩnh nói:
-Chúng ta cũng không có thù oán gì với Môn Tử đạo sĩ, tại sao người lại đuổi tận giết tuyệt chúng ta?
-Hiểu thư sinh, tên thật là Hoàng Siêu, quê ở huyện Xuyên Khi, vốn là một thư sinh luôn luôn thi trượt nghèo kiết hủ lậu. Ngươi vì ngưỡng mộ mà không theo đuổi được thiên kim Tống gia của huyện Xuyên Khi, nên vì yêu sinh hận, tàn nhẫn ra tay đầu độc hơn hai mươi mạng người cả nhà Tống gia. Sau đó trốn vào rừng làm cướp, bày mưu tính kế khắp nơi cho sơn tặc, được gọi là cẩu đầu quân sư, đã hại người vô số.
Đạo sĩ tóc ngắn bỏ qua thư sinh, nhìn vào lão giả đội mũ rộng vành, "Vân Hạc Ông, tên thật là Giả Phí, hộ quân ở huyện Đồng Hợp, lúc còn trẻ vì si mê vợ của thuộc hạ nên đã ra tay sát hại cấp dưới, ý đồ muốn chiếm vợ của hắn, ham tiền tài, định cư sơn cốc. Sau khi thất bại đã bị Vũ Đức Vệ truy nã, sau cùng đầu nhập vào Bạch Liên giáo.
Đạo sĩ tóc ngắn lắc đầu, ánh mắt dừng lại trong góc tối của miếu hoang.
-Nguyễn Thiên Nguyễn Địa, người của huyện Kim Thiêm, là hai huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra, từng là hộ vệ thương đội trên biển, nhưng lại sát hại cố chủ trên biển, chiếm đoạt tiền bạc, sau đó lại còn cấu kết với giặc Oa, thông đồng với ngoại tộc cướp bóc người trong thôn.
Đạo sĩ thở dài, nhìn về phía nữ tử lẳng lơ và người đàn ông vạm vỡ, thấp giọng nói:
-Nhất Diệp Thanh, Kiêu Phúc Mãng, thổ phỉ Nam Lĩnh, độc ác tàn nhẫn, cướp bóc đốt giết, coi mạng người như cỏ rác, giết người như ngóe.
-Đã từng gặp một người phụ nữ có thai trên đường, đánh cược xem trong bụng cô ấy đang mang đứa trẻ là trai hay gái, Kiêu Phúc Mãng nói là con trai, Nhất Diệp Thanh nói là con gái, không tin thì mở ra xem, sau đó, các ngươi đã quật ngã người phụ nữ, giết chết rồi rạch bụng lấy đứa bé ra để xem là trai hay gái.
-Ha ha.