Nữ tử lẳng lơ lắc lắc thanh nhuyễn kiếm trong tay, duỗi ngón trỏ mảnh khảnh lau đi vết son đỏ tươi trên môi, mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng nói:
-Chuyện xưa này của đạo trưởng, chắc là đã được nghe từ miệng những kẻ mà chúng ta đã thả chạy đúng không?
-Nhắc nhở ngài một câu, đứa bé trong bụng người phụ nữ kia là một bé trai.
-Nam nhân của ta đã đoán đúng,
-Nên ta đã ném đứa trẻ lên cây, ôm lấy nam nhân của ta, nói với hắn là đêm nay sẽ ngủ cùng với hắn.
Dứt lời, nữ tử lẳng lơ vịn lại eo của người đàn ông vạm vỡ, sau đó nũng nịu cọ xát lên ngực hắn.
Tóc ngắn đạo nhân thở dài nhẹ nhõm, gật đầu nói:
-Nếu như đã xuất hiện đông đủ, vậy có thể bắt đầu rồi. Thái thượng sắc lệnh, siêu độ hết thảy cô hồn, yêu ma, bốn cõi hồng trần...
Đạo sĩ bắt đầu niệm chú,
Chú Vãng Sinh.
-Đúng là thứ không biết tốt xấu, Chúng ta có chín người, còn ngươi chỉ có một mình thôi.
Nguyễn Thiên hung ác rống lên:
-Thiên Đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm vào! Xem chiêu!
Hắn hét lớn một tiếng, còn thân hình thì lại nhanh chóng lui về phía sau, xoay bàn tay phóng ra ba cái phi tiêu ngắn, xếp thành hình tam giác bay về phía mặt của đạo sĩ tóc ngắn.
Keng!
Đạo sĩ vung kiếm dài bằng tiền đồng lên, mượn nội lực đánh bay ba cái phi tiêu ngắn, còn trong miệng thì không ngừng niệm chú, mũi chân nện xuống đất, lao thẳng về phía lão giả đội mũ rộng vành.
-Đến hay lắm!
Tinh quang trong mắt của lão giả đội mũ lóe lên, ông ta đạp bước bay tới trước, mũi giày dưới chân ông ta cắt qua lớp bụi dày trên nền miếu hoang, còn gậy trúc trong tay thì lướt qua không trung, phát ra tiếng rít sắc bén.
Kiếm tiền đồng và gậy trúc chạm nhau ở giữa không trung.
Biểu tình trên khuôn mặt của lão giả đội mũ nhanh chóng thay đổi, từ hung dữ biến thành hoang mang, rồi biến thành sợ hãi, sau đó lại chuyển thành tuyệt vọng.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nương theo gậy trúc màu nâu truyền đến, những cơ bắp rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo của lão giả đội mũ rộng vành không có tác dụng gì.
Cả người ông ta bay ra xa,
Giống như một chiếc thuyền con rơi vào trong cơn sóng dữ, toàn thân mạnh mẽ đâm sầm vào cột trụ của miếu hoang.
Bùm!
Thân thể ông ta dọc theo cột trụ từ từ trượt xuống, mắt mở trừng trừng, cổ vặn vẹo đứt gãy thành một đường cong quỷ dị.
Dưới lớp áo tơi dày rộng của ông ta leng keng rơi ra một món ám khí độc môn.
Chỉ một chiêu, Vân Hạc Ông đã chết ngay tại chỗ.
Không tốt!
Tim Hiểu thư sinh kịch liệt chấn động, hắn biết rõ Vân Hạc Ông tuy trông gầy gò, thấp bé nhưng cơ bắp cuồn cuộn, công phu khổ luyện cực kỳ ghê gớm.
Có khả năng giết Vân Hạc Ông chỉ trong một chiêu ... lai lịch của tên đạo sĩ này rốt cuộc là gì ?!
Vừa chớp mắt đạo sĩ tóc ngắn lại đạp xuống đất, chiếc chuông đồng trong tay không ngừng lắc lư, thanh trường kiếm tiền đồng lao thẳng vào người Hiểu thư sinh.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, đến nỗi Hiểu thư sinh phải lùi lại nửa bước, giơ cây quạt từ dưới lên, cuốn lên đám bụi dày đặc ở trên mặt đất, đồng thời ngưng tụ một lưới bụi lớn ở giữa không trung điều khiển nó lao về phía Đạo sĩ tóc ngắn.
Đạo sĩ tay rung chuông đồng, không hề né tránh mà lao thẳng vào lưới bụi lớn.
Leng keng keng!
Tiếng chuông thanh thúy toát ra sức mạnh vô hình, khiến cho mảnh lưới bụi tự mình chấn động, ở giữa nứt ra một khe hở dài hẹp.
Một thanh trường kiếm tiền đồng giản dị không màu mè lặng lẽ xuyên qua các khe nứt trên lưới bụi, không mang theo một tia sát khí nào đâm về phía trái tim của Hiểu thư sinh.
Lúc này Hiểu thư sinh đã bắt đầu kích hoạt thân pháp khinh công nhanh chóng rút lui về phía sau, nhưng thanh trường kiếm bằng tiền đồng kia lại giống như giòi ở trong xương, vẫn luôn cắn chặt không thả, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Không kịp tránh nữa.
Hiểu thư sinh theo bản năng lật cổ tay, xòe quạt sắt ra chặn trước ngực, ý đồ muốn dùng xảo kình để đẩy kiếm tiền đồng ra.
Tuy nhiên, khi thực sự đối mặt với lưỡi kiếm thì hắn mới hiểu được vừa rồi Vân Hạc Ông đã phải đối mặt với điều gì.
Rắc!
Xương cổ tay của Hiểu thư sinh trực tiếp bị đánh gãy, gan bàn tay vỡ toang, máu bắn ra tung tóe,
Chiếc quạt gấp làm bằng sắt biến dạng dữ dội, văng ra khỏi lòng bàn tay hắn đâm vào trên vách tường, bụi đá văng tung tóe.
Còn thanh trường kiếm bằng tiền đồng thì vẫn giữ nguyên tư thế đâm thẳng về phía trước, thậm chí ngay cả góc của lưỡi kiếm cũng không hề thay đổi.
Tuyệt vọng nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, hình dáng của lưỡi kiếm trong mắt hắn hiện lên càng lúc càng gần.
Giờ phút này, đầu óc và suy nghĩ của Hiểu thư sinh đang điên cuồng xoay chuyển, cuối cùng tất cả chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Keng!
Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên chói tai.
Hiểu thư sinh cảm thấy hoa mắt, giật mình nhìn lại thì thấy chính là người đàn ông vạm vỡ tên là Kiêu Phúc Mãng đang chặn trước mặt mình, tay cầm một thanh đại đao chặn lại mũi kiếm tiền đồng.
Kít!
Giày của Kiêu Phúc Mãng kéo lê tạo thành hai vệt dài trên nền gạch bụi bặm,
Đôi mắt hắn đỏ bừng, hai tay nổi đầy gân xanh, nhưng hắn vẫn một mực nắm chắc chuôi của Quỷ Đầu đại đao, cơ bắp của hắn kịch liệt chuyển động như thể nó có sinh mạng của chính mình, thể hiện rõ ràng cái gì gọi là vẻ đẹp của sức mạnh.
Cuối cùng, hắn ta không còn lui nữa, đôi giày cũng không còn ma sát vào gạch đá.
-Ồ?
Đạo nhân tóc ngắn nhướng mày cười, vẻ mặt quỷ dị thâm trầm nói:
-Có thể ngăn cản một kiếm của bần đạo, ngươi, không tồi.
Kiêu Phúc Mãng thở hổn hển, không có tâm tình để nói chuyện,
Gan bàn tay của hắn đau đớn dữ dội, cánh tay run như điện giật, trái tim đập loạn nhịp như đánh trống.
Tên đạo sĩ kia, cũng không phải là con người.
-Gặp phải cường địch rồi, cùng nhau lên đi!