Kiêu Phúc Mãng gầm lên, điên cuồng ép chặt thể chất, dốc hết toàn lực vung Quỷ Đầu đại đao đẩy thanh trường kiếm tiền đồng ra.
Hắn mượn đà bổ từ trên xuống, rồi lại bổ thêm lần nữa nhằm vào cổ của đạo sĩ tóc ngắn mà chém.
Hu hu hu!
Tiếng la khóc thê lương truyền ra từ Quỷ Đầu đại đao, sau đó có hàng chục bóng đen mờ mờ ảo ảo tràn ra từ thân đao, chen chúc đầy trời.
Thanh đại đao trong tay Kiêu Phúc Mãng là thanh đao do đao phủ của nha môn dùng để hành hình, đã từng chém đầu bảy bảy bốn mươi chín tên tội đồ hung ác nên sát khí rất nặng.
Sau khi lấy được, Kiêu Phúc Mãng đã sử dụng một loại tà môn bí pháp quỷ dị nào đó để luyện hóa thanh đao, phong ấn tất cả những linh hồn đã chết dưới lưỡi đao vào trong nó.
Khi hắn gặp kẻ thù, hắn sẽ thả những vong linh này ra, lợi dụng bí pháp để điều khiển chúng tấn công kẻ thù, ngàn quỷ cắn nuốt, bất khả chiến bại.
Hiểu thư sinh lúc này mới phản ứng kịp, kìm nén đau đớn vì gãy xương tay phải xuống, cắn nát đầu ngón tay của mình rồi dùng máu từ đầu ngón tay nhanh chóng vẽ ra một phù lục trên không trung.
Người phụ nữ lẳng lơ kia thì huơ nhuyễn kiếm, gấp rút đâm tới.
Nguyễn Thiên Nguyễn Địa ném ra đủ loại ám khí, bao quanh bốn phía của đạo sĩ.
Còn hai người Sử nữ kia thì sắc mặt lạnh lẽo như băng, không rút kiếm mà chỉ cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ, môi thì thào, miệng lẩm bẩm.
-Tốt! Tràng cảnh này, tràng cảnh này chính là Bát Tiên quá hải, thi triển thần thông.
Ngô Hồ lúc này đang núp sau hai người Sử nữ nhịn không được vỗ vỗ lòng bàn tay, vui vẻ nói:
-Cho dù tên đạo sĩ đó có thần lực trời sinh đi chăng nữa, thì lần này cũng đừng hòng thoát.
Chưa kịp dứt lời, đạo sĩ động.
Hắn nhấc tay trái lên, đánh bay các loại ám khí do Nguyễn Thiên Nguyễn Địa phóng ra.
Sau đó bắt đầu rung chuông đồng, chế trụ những vong hồn đang bay trên trời.
Rồi lại xoay thân kiếm, trở tay xách ngược chuôi kiếm, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dùng chuôi kiếm đâm trúng phía dưới cánh tay của người đàn ông vạm vỡ.
Chỉ nghe một tiếng "răng rắc", cánh tay phải của Kiêu Phúc Mãng trực tiếp gãy lìa xương cổ tay, mà thanh kiếm vẫn còn tiếp tục đâm xuyên qua da thịt mang theo bọt máu lộ ra bên ngoài.
-Không!
Nữ thổ phỉ Nhất Diệp Thanh nhìn thấy người yêu mình bị thương, hai mắt lập tức đỏ lên, dùng hết sức thúc giục công lực, nhuyễn kiếm trong tay run run, giống như một con rắn độc đâm về phía bụng của đạo sĩ.
-A Thanh, đừng qua đây!
Kiêu Phúc Mãng đau đớn đến độ trước mắt tối đen, nhưng lại nhờ vào giọng nói mà biết được vị trí của thê tử.
Hắn vừa lo lắng nhắc nhở vừa có một loại giác ngộ nào đó, dùng tay trái chộp lấy chuôi của thanh đại đao đang rơi tự do
Sau đó cả người hắn giống như một bức tường dày đánh về phía đạo sĩ, tính toán dùng lưỡi dao sắc bén kia bổ đôi lồng ngực của đạo sĩ.
Nhưng, hắn vẫn còn quá chậm.
Đạo sĩ một cước đá văng ra đại đao Kiêu Phúc Mãng đang cầm.
Rồi dùng thứ sức mạnh phi lý của mình đá ngược lưỡi đao này trở về, trực tiếp bổ thẳng vào lồng ngực của Kiêu Phúc Mãng, đem cả người lẫn đao của hắn đều đạp bay ra ngoài, đâm sầm vào cột trụ.
Đồng thời hờ hững phóng thanh trường kiếm bằng tiền đồng sang bên phải,
Thanh kiếm uyển chuyển bay trên không, đâm thẳng vào bụng của nữ thổ phỉ Nhất Diệp Thanh,
Khí thế không giảm trực tiếp ghim cô ta lên trên tường.
Leng keng,
Nguyễn kiếm trong tay Nhất Diệp Thanh rơi xuống đất, sắc mặt cô ta vặn vẹo, hai tay run rẩy cầm thanh trường kiếm tiền đồng trên bụng, máu tươi dọc theo khe hở ồ ạt tuôn ra, nhỏ xuống nền đất.
Nhưng cô ta lại không xem xét thương tích của bản thân,
Mà chỉ dùng một loại ánh mắt hỗn tạp nào đó lưu luyến xen lẫn đau đớn, tuyệt vọng, lo lắng, không cam lòng, nhìn về Kiêu Phúc Mãng đang nằm ở phía bên kia của miếu hoang.
-Đoàn lang...
Nhất Diệp Thanh yếu ớt kêu lên tên bạn lữ của mình, thần thái trong mắt lấy tốc độ cực nhanh ảm đạm xuống
-Kiếp sau, ta nhất định phải sinh cho chàng một đứa ...
Lời còn chưa dứt, thì đầu cô ta đã gục xuống.
-A Thanh!! Không!!!
Kiêu Phúc Mãng hai mắt đỏ rực rống lên, trên ngực của hắn vẫn còn cắm một lưỡi đao, máu từ vết thương giống như không cần tiền tuôn ra, bất kỳ ai cũng đều có thể nghe được sự đau thương và tuyệt vọng trong giọng nói của người đàn ông này.
Ngoại trừ đạo sĩ tóc ngắn.
-Phù!
Đạo sĩ vỗ vỗ bàn tay không hề có bụi bặm, giống như không hề để ý rằng mình vừa mới chia rẽ một đôi phu thê yêu nhau thắm thiết, khiến bọn họ phải âm dương cách biệt.
Hắn không có chút cảm giác tội lỗi nào thở ra
-Còn thật là khó dây dưa nha, đám người Bạch Liên giáo các ngươi, nếu như lại tới thêm vài người nữa, có lẽ thật sự sẽ gây ra một chút phiền phức cho bần đạo.
-Ngươi, ngươi!
Kiêu Phúc Mãng từ dưới đất bò dậy, hai mắt như muốn xé toạc, râu tóc dựng đứng, thần trí điên cuồng,
-Chết đi!
Hắn rút đại đao đang găm trên lồng ngực ra, di chuyển bước chân lao về phía đạo sĩ.
Nền đất dưới chân bị hắn đạp vỡ tan tành.
Bụi và máu bị trộn lẫn vào nhau, mờ mịt mà đỏ thẫm.
Đạo sĩ không né không tránh mà dùng một quyền đấm thẳng vào mặt Kiêu Phúc Mãng.
Đánh đầu người bật ngược về sau,xương cổ đều gãy hết, trường đao trong tay hắn bay ra ngoài, xoay vòng rồi văng vào trong góc của miếu hoang.