Nga thành, trên tường thành bằng đá.
Huyện lệnh Mã Bang Đức khoác một thân khải giáp ở trên tường thành nôn nóng bất an đi tới đi lui, nha dịch đứng một vòng chung quanh cùng với số lượng quan quân thủ thành thưa thớt sắc mặt khẩn trương sợ hãi.
Tây Môn Tử đạo trưởng trước mắt đi truy kích đám Bạch Liên yêu nhân kia.
Nếu đạo trưởng khải hoàn trở về thì còn dễ nói.
Nhưng nếu kế hoạch thất bại.
Thậm chí còn để cho Bạch Liên yêu nhân kia xuất phát từ mục đích trả thù mà đi tới Nga thành...
Vậy chỉ có thể để cho đám phàm nhân như bọn họ lên trước.
Mã Bang Đức nhéo nhéo bả vai cứng ngắc lạnh như băng, áo giáp này cũng không vừa người, không thể dung nạp được dáng người đã sớm biến hình của hắn, mặc lên người có chút biến dạng.
Hơn nữa gió lạnh thấu xương thổi từ trên cao, cảm giác đói khát ở bụng.
Làm cho Mã Bang Đức gần như nghĩ rằng ông đã trở lại thế giới trong giấc mơ.
-Ngươi đi phía dưới chuẩn bị chút canh thịt mang lên phát cho mọi người một ít.
Mã huyện lệnh nhỏ giọng hướng nha dịch bên cạnh phân phó một câu, hơi thở dài không thể dò xét.
Là một vị quan nên phải bảo vệ dân một phương.
Không ít dân chúng chỉ nói Bạch Liên giáo là thánh giáo cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh.
Lại không biết Bạch Liên giáo am hiểu nhất chính là giấu trong bóng tối kích động người ít học công phá huyện nha, phối hợp với lưu dân loạn quân cướp bóc thành thị, cướp bóc đốt giết, gây họa một phương.
Cuối cùng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu phản quân, còn có thể ra mặt an ủi cứu vớt quần chúng chịu nạn một chút, thu mua lòng người.
Mã Bang Đức thân là huyện lệnh, vô luận như thế nào cũng không thể để Nga thành cũng đi theo kết cục của những huyện thành bị hủy.
Ông đã phân phối vũ khí trong kho vũ khí của Vũ Đức Vệ cho các quan quân và binh lính thủ thành.
Hy vọng khi Bạch Liên yêu nhân đến có thể dựa vào pháp khí, tường thành kiên cố, người đông thế mạnh mà dọa lui bọn họ...
-Đại nhân mau xem!
Một vị nha dịch cầm đuốc trước mắt sáng ngời chỉ vào một góc tối nào đó ngoài cửa thành.
Mã Bang Đức híp mắt nhìn lại, nhìn thấy một đạo nhân mặc áo đen như đang đi bộ nhàn nhã ra khỏi rừng rậm u ám, đi tới ngoài cửa Nga thành.
Đó là Lý Ngang.
-Tây Môn Tử đạo trưởng đã trở lại?
Mã Bang Đức trong lòng vui vẻ, vội vàng phân phó:
-Mau mở cửa thành.... Không, chờ đã, cổng thành vẫn đóng lại và đặt một cái giỏ thả từ tường thành xuống.
Bạch Liên Giáo quỷ kế đa đoan, có yêu nhân am hiểu dịch dung biến ảo, không thể không đề phòng.
Giỏ treo được quan binh thả xuống tường thành, còn chưa thả được một nửa thì Lý Ngang đã dùng ngón tay giữ chặt khe tường, lòng bàn chân đạp vài cái ở bên ngoài tường thành dễ dàng đi lên phía trên tường thành.
Bỏ qua những quan binh thủ thành như lâm đại địch, chắp tay về phía Mã Bang Đức cười nói:
-Mã huyện lệnh đêm nay có thể ngủ một giấc an ổn.
-Mấy Bạch Liên yêu nhân kia trúng Chưởng Tâm Lôi của bần đạo, toàn bộ thân bị trọng thương hốt hoảng chạy trốn, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không tới xâm phạm Nga thành.
-Vậy thật sự là quá tốt.
Mã Bang Đức rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vừa định hỏi Tây Môn Tử đạo nhân những kẻ cướp ngục kia của Bạch Liên giáo là ai để hắn có thể bàn giao với binh quân của Vũ Đức Vệ ngày mai chạy tới.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Bạch Liên giáo ăn mòn triều đình rất nặng, nói không chừng giờ này khắc này, ở trên tòa thành lâu này cũng có tín chúng Bạch Liên giáo ẩn núp.
Tây Môn Tử đạo trưởng rất có thể chém giết một hoặc mấy Bạch Liên yêu nhân, chỉ là xuất phát từ suy nghĩ nào đó mới nói là đánh lui.
Hơn nữa nhìn bộ dáng đạo trưởng, hình như cũng không muốn cùng Vũ Đức Vệ sinh ra gút mắc...
-Được rồi, nếu quân Vũ Đức Vệ ngày mai có thể đến Nga Thành, bần đạo cũng sẽ không còn chuyện gì để làm, xin phép từ biệt đi.
Lý Ngang vung tay áo, thân hình mạnh mẽ giẫm tường thành nhảy lên, hạ xuống ngoài cửa thành, sải bước về phía bóng đêm đen kịt.
---
Tại một chỗ rất xa trong núi.
Hai đạo thân ảnh một nam một nữ chạy như điên giữa đường núi chật hẹp, nam thân trần lưng đeo đại đao, nữ mặc bên ngoài lông thú hoa quý, bên hông đeo nhuyễn kiếm trên đai lưng.
Chính là Nhất Diệp Thanh cùng Kiêu Phúc Mãng.
Hai người leo lên sườn đồi đi tới phía trước một sơn trại được thiết lập trong sơn động.
Trong sơn trại đèn đuốc sáng trưng, sơn tặc trẻ tuổi ngồi xổm trên tháp tên mượn ngọn đuốc cắm ở hai bên đường núi, nhìn thấy bóng dáng của Nhất Diệp Thanh cùng Kiêu Phúc Mãng, trên mặt vui vẻ, hai ngón tay vòng đưa vào miệng huýt sáo một cái:
-Đại đương gia đã trở lại!
Trong sơn trại nhất thời náo nhiệt hẳn lên, mấy vị đương gia sơn tặc xếp dưới hai người đều đứng lên dẫn người đến hỏi han ân cần, đem Nhất Diệp Thanh cùng Kiêu Phúc Mãng nghênh đón vào sơn động.
-Con trai ta đâu?
Kiêu Phúc Mãng ngồi trên ghế da hổ trong sơn động, khuôn mặt cứng ngắc lạnh như băng hỏi thủ hạ.
Đứa con trai mà hắn nói là do thê tử Nhất Diệp Thanh xuất phát từ mục đích vui vẻ nhận nuôi một đứa bé, nuôi ba hai năm chậm rãi sinh ra tình cảm, nếu như sau này Nhất Diệp Thanh còn không sinh được hài tử thì nói không chừng sẽ để cho hắn đến kế thừa sơn trại này.