-Bẩm Đại đương gia, thiếu gia đã ngủ rồi.
Kiêu Phúc Mãng gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:
-Gọi hắn dậy, còn có tất cả mọi người trong sơn trại đều gọi vào. Ta có việc quan trọng muốn công bố.
Nhóm tiểu thủ lĩnh sơn tặc trong lòng nhảy dựng, hai mặt nhìn nhau nội tâm khó nén kích động.
Bọn họ đã sớm nghe nói qua Đại đương gia, Nhị đương gia có bối cảnh Bạch Liên giáo, nếu như hôm nay Kiêu Phúc Mãng nói chuyện là muốn gia nhập Bạch Liên giáo.
Vậy so với ở trong rừng sâu núi thẳm chặn đường cướp bóc thì tốt hơn nhiều.
Đám sơn tặc không dám chậm trễ, rất nhanh liền tập hợp tất cả mọi người, bao gồm cả vị con nuôi thường ngày được Nhất Diệp Thanh coi là con ruột của mình.
Kiêu Phúc Mãng, Nhất Diệp Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế da hổ, quét qua tất cả sơn tặc trong sơn động:
-Đã đến đông đủ rồi sao?
-Khởi bẩm Đại đương gia, đều đã đến đông đủ, ngay cả đầu bếp đều đến. Cũng chỉ có mấy con tin bị bắt mấy ngày trước, còn bị nhốt trong nhà tù hậu sơn.
-Rất tốt.
Ánh mắt của Kiêu Phúc Mãng cuối cùng tập trung vào đứa con trai 15 tuổi đã có một lớp râu ngắn, khàn khàn nói:
-Mười ngày trước ngươi xuống núi cướp bóc, cướp một nữ tử lên núi rồi đòi tiền chuộc từ gia đình.
-Cha mẹ nàng ta táng gia bại sản, mượn khắp hàng xóm thân thích, cuối cùng cũng gom đủ tiền chuộc, cuối cùng đổi lại là một cỗ thi thể tàn phá treo trên cây ven sông.
-Nhưng có chuyện này không?
Thiếu niên có chút không rõ nguyên nhân sờ sờ râu ngắn, chuyện này phụ thân mẫu thân sớm đã biết, lúc trước còn khen hắn có phong phạm của hai người, hôm nay như thế nào lại nhắc tới lần nữa.
Nhưng Kiêu Phúc Mãng ngày thường uy nghiêm nghiêm túc, lời nói đều có ẩn ý.
Hắn cũng đành phải đoan chính cúi đầu nhẹ giọng nói:
-Là có việc này, con thấy nữ nhân kia còn có mấy phen tư sắc, vốn muốn cùng mẫu thân nói muốn cưới nàng làm sơn trại phu nhân sau này, không ngờ nàng kiên quyết không chịu còn làm tổn thương hài nhi.
-Hài nhi đành phải nhốt nàng lại, không nghĩ tới nàng lại không chịu đánh như vậy, hai ba cái liền đứt khí bỏ mình.
-Vốn hài nhi còn muốn đem nàng hưởng dụng qua một hồi rồi ban thưởng cho thủ hạ huynh đệ.
-Được.
Kiêu Phúc Mãng nhàn nhạt gật gật đầu, nhấc đại đao đặt bên chân lên, một đao nghiêng nghiêng bổ qua.
Máu tươi rải trên không trung, đầu lâu lượn vòng, trên gương mặt thiếu niên còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt có chút đắc ý.
Thi thể không đầu quỳ xuống đất.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên một mảnh.
Kiêu Phúc Mãng đứng dậy rút dao chém về phía sơn tặc.
Nhất Diệp Thanh bên cạnh rút ra nhuyễn kiếm, mặt không chút thay đổi chém đứt dây thừng ở lối ra sơn động, hạ cửa gỗ xuống ngăn trở tất cả lối thoát của đám sơn tặc.
Tiếng la giết cầu xin tha thứ chấn thiên.
Được một lát tất cả đều im lặng.
Cánh cửa gỗ nặng nề bị một nhát dao chém vỡ.
Bỏ qua đồng đầu lâu sau lưng, Kiêu Phúc Mãng và Nhất Diệp Thanh vai sóng vai từ trong sơn động đi ra.
Bọn họ vẫn như trước mặt không chút thay đổi, toàn thân đầy máu tươi đỏ thẫm, phủ đầy vết thương lớn nhỏ, nhưng trong miệng vết thương lại không chảy ra cho dù là một giọt máu tươi thuộc về họ.
Lông tơ màu xanh lá cây từ từ xuyên qua bề mặt da bay theo gió, hấp thụ tất cả máu nhẹ nhàng vuốt ve tất cả các vết thương, để cho thương thế toàn bộ khép lại.
Đến lúc, lên đường rồi.
Từng là sự tồn tại bá chủ sơn trại, Kiêu Phúc Mãnh và Nhất Diệp Thanh vặn vặn cổ cứng ngắc, ở trong sơn trại tìm ra mấy bộ áo khoác mộc mạc mặc trên người, tiếp tục đi về phía Lữ Châu.
Không ai nhận thấy rằng trên bầu trời trên đầu bọn họ có hai con bọ kỳ lạ bay xung quanh.
Hình dạng của chúng giống như những con ong trinh sát bình thường mà Lý Ngang sử dụng [sinh vật mẫu bản] cải tạo, nhưng đầu lại to bất thường, nặng nề như dưa hấu.
Làm cho người nhìn lo lắng liệu họ có thể đang bay mà đột nhiên rơi xuống hay không.
Chung quanh hai con quái trùng này, nương theo bốn con binh ong trinh sát giả bình thường, hộ vệ chúng nó cùng nhau tiến về phía bắc.
Sáng sớm hôm sau, hơn mười con tin trong địa lao phía sau sơn trại mới ngạc nhiên phát hiện dây xích giam giữ bọn họ không biết từ khi nào đã bị cắt đứt.
Hốt hoảng chạy ra, sau đó lại phát hiện trong sơn trại không nhìn thấy bóng dáng một sơn tặc nào.
Tất cả những tên sơn tặc đều biến mất.
Sáng sớm, núi hoang, rừng rậm.
Lý Ngang ngồi dậy từ trên một chiếc võng dây leo được chế tác tinh xảo, ngáp một cái nhảy xuống đất, võng dây leo phía sau co rút lại như rắn, tự tháo rời rồi một lần nữa bám vào xung quanh thân cây, không còn bộ dáng chiếc võng.
-Tỉnh rồi?
Sài đại tiểu thư từ giữa không trung chậm rãi trôi xuống, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên, trong tay cầm một quyển ngôn tình hiện đại bằng giấy, đầu cũng không ngẩng lên nói.
-Ừm.
Lý Ngang đáp một tiếng, tiện tay vỗ vỗ thân cây bên cạnh, lập tức có một đoạn dây leo bò xuống giống như vòi nước phun ra nước sạch để cho hắn đánh răng rửa mặt.
Sài đại tiểu thư vẫn đang chăm chú xem tiểu thuyết. Vì cân nhắc việc tiết tấu phát động của một số sự kiện bất thường trên thế giới này sẽ xảy ra tương đối chậm, nên Lý Ngang ở trong [hộp nuôi thú cưng tự động] cất đặt một số máy chơi game điện tử, tiểu thuyết và các sản phẩm giải trí khác.
Ngăn ngừa Sài Sài vì quá lâu không được đi ra ngoài hoạt động mà kiềm chế tinh thần.
Ngô...Khi Sài Sài mới đến thời hiện đại thì cô đọc sách vẫn nghiêng về truyện ngôn tình chất lượng cao, trên trang web diễn đàn nạp không ít tiền.
Khi cô dần trở nên như củi mục lười biếng thì thể loại của những cuốn sách cũng trở nên đa dạng đủ loại hình.
Hoặc là nói đói bụng ăn quàng, người đến không cự tuyệt, phản phác quy chân.
Cái gì mà <>.
<
<<Đấu sĩ xung phong Vương phi nhà tôi là một cục sắt với miệng đầy thô tục>>.
Khẩu vị quá nặng, Lý Ngang cũng có chút không chịu nổi.
-Hô, bản Võ Đại Lang x Tây Môn Khánh đồng nhân văn này thật đúng là kích thích a.