Tống Kiệt lắc đầu, lộ ra một nụ cười kì quái đầy hung ác nham hiểm,
-Ngươi đã không muốn phối hợp tử tế với ta, vậy thì ta cũng chỉ đành tiễn ngươi xuống địa ngục thôi.
Gương mặt, thân hình và tứ chi của hắn cùng hai ả hầu gái nhìn có vẻ đoan trang thanh cao kia, còn có mấy phó đà chủ phân đà Lữ Châu khác,
Không ngừng tuông ra vô số sợi thực vật dày đặc màu xanh.
Những cây dây leo bất tận rơi trên mặt đất, lan nhanh dọc theo sàn nhà, lấp đầy mọi khoảng trống trong phòng,
Tiếng hét hoảng sợ của Bạch Vĩnh Nghiễn và tia sét dẫn ánh lửa bùng lên, đều bị bao vây trong mật thất chật hẹp.
Hai ngày sau, sứ đoàn An Nam đã đến thành Lữ Châu đúng như đã hẹn,
Thục vương bụng phệ cùng với quan lớn trong thành và hòa thượng của chùa Vĩnh Linh, ở ngoài thành chờ đợi, nghênh đón sứ đoàn vào thành.
Dân chúng thành Lữ Châu đều ùa ra đường chào đón, những thiện nam tín nữ thành kính lễ Phật còn tranh mua hết sạch hoa tươi trong thành, các loại hoa tươi đủ màu sắc được rải đầy trên đường đi của sứ đoàn,
Hương hoa thơm ngào ngạt, tiếng chiêng trống vang trời, pháo đốt sáng rực, cờ màu bay phấp phới, biển người tấp nập.
Đáng tiếc là, dân chúng trong thành không hề chú ý đến Tường Thụy đang được theo dõi chặt chẽ —— đoàn xe sứ đoàn đã che kín lồng sắt của Tường Thụy bằng một tấm màn dày, hơn nữa còn trang trí cho nó nhìn không khác gì một chiếc xe hoa bình thường.
Cũng may là, hai bên sườn xe hoa có tiếng niệm kinh vang vọng của hòa thượng An Nam nên cũng xem như là có giá trị.
Những nhà sư An Nam này gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, trên da còn được tô một lớp sơn vàng kim, trông giống như tượng La Hán trong chùa miếu, cũng khá thần kỳ.
Ở trong thành, sứ đoàn An Nam dần tiến vào chùa Vĩnh Linh dưới sự chào đón nồng nhiệt của dân chúng.
Ban đêm, trong chùa vang lên tiếng niệm kinh Phật suốt cả đêm không ngừng,
Bên ngoài tường viện của chùa miếu, đao quang kiếm ảnh, kim loại va chạm vào nhau, tiếng chém giết bất chợt vang lên, rồi lại chợt yên ắng.
Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ một vài vết máu nhỏ còn dính lại trên đá không thể lau đi, thì những nhóm tử sĩ không rõ danh tính tập kích chùa Vĩnh Linh vào đêm qua, đã hoàn toàn bị xóa sạch dấu vết tồn tại trên đời này.
————————
Yến hội tại Thục vương phủ.
Thục vương thật biết hưởng lạc, trong phủ nuôi dưỡng không ít vũ kĩ xinh đẹp, đang mặc váy áo bằng lụa mỏng, người thì đàn cầm sắt và tỳ bà, người thì ở trong đại sảnh rộng lớn nhẹ nhàng nhảy múa.
Trong yến hội khách khứa ngồi thành hàng ở hai bên, ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau rất vui vẻ,
Ngoại trừ những quý tộc hào hoa có danh tiếng ở Lữ Châu, khiến người ta chú ý nhất, chính là hai vị sư An Nam trầm tĩnh kiệm lời, một già một trẻ, đang lặng lẽ nâng đũa nếm thử các món chay, thỉnh thoảng mới bắt chuyện với các cao tăng của chùa Vĩnh Linh ngồi ở hai bên vài câu.
Rượu thịt và thức ăn được thay đổi hết mâm này đến mâm khác, chỉ có điều chủ nhân của bữa tiệc này, chính là Thục vương tôn quý nhất Lữ Châu thành, cho đến bay giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Chỉ có đại quản gia của Thục vương phủ đứng bên cạnh cười nói, giải thích với những vị khách tham gia rằng Thân vương đại nhân buổi trưa uống rượu quá độ, đến giờ còn chưa tỉnh.
Thân phận của Thục vương cao quý, khách khứa có mặt cũng không dám giận, tiếp tục thưởng thức tiệc rượu.
"Vo ve ——"
Mặc dù tứ phía trong sảnh đều được che bởi lớp rèm mỏng như cánh ve, còn đốt thêm nhang đuổi muỗi,
Nhưng vẫn có ruồi muỗi lần theo ánh sáng từ đèn đuốc, chui vào đại sảnh từ kẽ hở của rèm lớp, bay quanh trên không trung ở trong sảnh, phát ra âm thanh khiến người ta phát phiền.
-Ồn ào quá.
Một vị khách nhíu mày, bốc hạt đậu xanh ở trong chén lên, để lên đầu ngón tay rồi bắn mạnh ra, vô cùng chính xác đánh trúng một con ruồi đang bay.
Bịch, bịch, bịch,
Đậu xanh bay tứ tung, cho đến khi trong chén trống rỗng rỗng, thì cũng không còn thấy bóng dáng ruồi muỗi ở trong không trung nữa.
"Liêm công thật có bản lĩnh"
Khách khứa tứ bề đều kinh ngạc khen ngợi,
Lục quân tham sự của Thục vương phủ được gọi là "Liêm công", mỉm cười cầm lấy vải trắng, lau đi vài giọt nước vươn trên đầu ngón tay, khiêm tốn nói:
-Đây chỉ là chút tài mọn mà thôi,
Tại hạ có vị bằng hữu, chỉ cần dùng hai ngón tay, nhanh như chớp, bắt trúng được chân sau của ruồi, rồi nắm nó trong lòng bàn tay. Tính toán thời gian trong một hơi thở có thể dọn dẹp sạch sẽ đám ruồi muỗi bay đầy trời.
Sau khi mở lòng bàn tay ra, con ruồi vẫn còn sống, chỉ là cánh bị đè nát, chân chổng lên trời run rẩy, rồi rơi xuống mặt đất.
Đang nói chuyện, thì một trận gió đêm thổi đến, nhấc lên rèm cửa ở bên cạnh, khiến cho mấy con ruồi lại bay vào.
Cái chén trước mặt lục quân tham sự đã không còn đậu xanh, hắn vừa định sai gia nô mang đến một chén khác, chợt nghe thấy thư sinh đang ngồi đối diện cười sang sảng nói:
-Không cần phiền đến Liêm công ra tay, tại hạ cũng có một chiêu, có thể diệt ruồi muỗi.
Nếu như lúc này có phú thương Vương Bố của Lữ Châu ở đây, nhất định có thể nhận ra thanh niên này, chính là thư sinh lúc trước truy tìm râu của Sách Long, lại bị phạm tăng Kỳ Vực nhanh chân giành trước.
Thư sinh họ Tống, tên Thư Khinh, thân phận hiện tại là một vị môn hạ khách khanh của một quý tộc tại Lữ Châu.
Chỉ thấy hắn mượn một chiếc khăn tay lụa từ vũ cơ ở bên cạnh, đặt ở trong tay rồi sử dụng kiếm quyết chỉ một cái,
Không có gió mà khăn lụa cũng bay lên, trong nháy mắt mắt đã tự gấp thành hình dáng hạc trắng, rồi đứng thẳng trong tay hắn, cúi đầu tự rỉa lông trên người, linh động hoạt bát, trông rất sống động.
-Đi.
Tống Thư Khinh nở một nụ cười, khẽ nâng tay, hạc trắng bằng lụa tập tức đập cánh bay cao, nhắm thẳng đến con ruồi,
Nó há mỏ, vô cùng nhanh chóng và chính xác nuốt chửng con ruồi.