Dáng điệu của hạc trắng uyển chuyển, dưới ánh nến chiếu rọi thì trở nên trong suốt,
Tất cả khách khứa trong sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ ràng, dáng vẻ của con ruồi bị mắc kẹt ở trong bụng hạc trắng đang chuyển động khó khăn.
-Hay!
Khách khứa ở bốn bề đều khen ngợi không ngớt lời,
Thư sinh mỉm cười, ngón tay vụt qua một cái, hạc trắng lập tức lao về phía ánh nến, mang theo cả con ruồi cùng hóa thành tro bụi.
Vũ cơ đang ngồi rót rượu bên cạnh thư sinh lại không dựa vào người hắn nữa, mà ôm cánh tay của Tống Thư Khinh làm nũng oán trách, bắt hắn phải đền lại khăn lụa cho nàng.
Thư sinh đành phải liên tục xin tha, rất chật vật, chọc cho mọi người cười ha ha.
Con người Thục vương rất thích các loại kỳ môn phương thuật, trong quý phủ nuôi không ít khách khanh biết về kỳ thư,
Đúng như người ta nói là trên thích điều gì, dưới giỏi điều ấy, các quan lại đứng đầu và quý tộc ở thành Lữ Châu, không hề kiêng dè hay ghét bỏ các phương sĩ, thuật sĩ như những thành thị khác.
-A.
Một vị khách khanh lớn tuổi của Thục vương phủ lắc đầu, yến hội của vương phủ, sao có thể để người ngoài nổi trội hơn được chứ, lúc này ông ta lại cười nói:
-Tại hạ cũng có một cách, mời chư vị đánh giá.
Ông ta liếc mắt nhìn đệ tử đứng bên cạnh, người đó liền hiểu ý, từ trên người lấy xuống một cái ống trúc ố vàng thật lớn,
Sau khi cáo lỗi một tiếng, thì mở nắp của ống trúc ra, rồi đặt một đầu của ống trúc trên mặt đất.
Vị khách khanh lớn tuổi chậm rãi lấy một cây trúc tiêu từ trong ngực ra, hít sâu một hơi, thong thả thổi lên.
Tiếng tiêu ngân dài kỳ ảo, trầm bổng đầy đủ, nhưng càng khiến người ta chú ý, vẫn là cái ống trúc ố vàng kia.
Chỉ thấy từng con nhện lần lượt bò ra từ trong ống trúc,
Những con nhện này lớn chừng một nắm tay, màu đen, trên người nó phủ kín lông tơ màu nâu nhìn như những mũi kim đâm ra, răng nanh của nó sắc nhọn mà hẹp dài, nếu cắn xuống thì so với bị dao đâm cũng không khác mấy.
Trong yến hội, một vài vị khách hơi nhát gan đã la lên kinh hãi, những vũ cơ thị nữ cũng sợ đến tái mặt, dung mạo như hoa trở nên nhợt nhạt.
Vị khách khanh lớn tuổi lại mỉm cười, tiếp tục thổi trúc tiêu.
Đột nhiên, hơn mười con nhện sói giống như là nghe được mệnh lệnh, mạnh mẽ di chuyển những bàn chân đầy lông gai, xếp thành ba hàng chỉnh tề, nhìn như binh lính,
Chúng đối mặt với khách khanh, nâng lên chân trước, lắc lư thân hình.
Các vị khách ở đây chỉ từng nghe nói ở Thiên Trúc có người điều khiển rắn nhảy múa, chứ chưa từng nghe qua có thể làm cho nhện chuyển động theo âm thanh,
-Thật sống động, làm tốt lắm.
Bạch Vĩnh Nghiễn đang ngồi cách vị khách khanh lớn tuổi điều khiển nhện không xa, vừa nhấm nháp càng cua, vừa ra sức vỗ tay,
-Đáng tiếc không phải là đang thổi kèn, nếu không thì có thể tu tu tu tiễn cả nhà nhện này lên đường rồi.
Lão giả điều khiển nhện nghe vậy, sắc mặt có hơi khó coi,
Hắn và Bạch Vĩnh Nghiễn đều là khách khanh của Thục vương phủ, đúng như người ta nói cùng nghề chính là oan gia, tất cả mọi người đều là phương sĩ, ngày thường khó tránh khỏi sẽ cạnh tranh lẫn nhau, dưới sự đấu đá gay gắt, cũng gây ra không ít thù hận lớn nhỏ.
-Hả?
Lão giả điều khiển nhện buông trúc tiêu xuống, để cho nhện sói đều quay lại ống trúc, rồi nhìn về phía Bạch Vĩnh Nghiễn lạnh lùng nói:
-Không biết Bạch huynh có pháp thuật gì mới lạ, có thể chia sẻ với chư vị ở đây không?
-Kỳ thuật?
Bạch Vĩnh Nghiễn lắc đầu, cười nói:
-Ở Thục Vương phủ có vô số người tài giỏi, những người này trên yến hội này đều là ngọa hổ tàng long. Ta là một thuật sĩ ở bên ngoài, sẽ không lấy công phu mèo cào ra để bêu xấu.
-Bạch lão đệ có cần phải khiêm tốn như thế không?
Vũ Chu lão giả cười sảng khoái, nói:
-Nếu ở trong này đều là tàng long ngọa hổ, Bạch lão đệ càng phải bộc lộ tài năng, chứng minh khách khanh(*) trong Thục Vương phủ của bọn ta không phải là người vô tích sự.
(*) khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Bình thường Vũ Chu lão giả rất hay ra vẻ, tự xưng là đệ nhất thuật sĩ của Thục Vương phủ nên Bạch Vĩnh Nghiễn vô cùng không ưa, cố ý muốn ép đối phương phải bộc lộ tài năng.
Trên yến hội Bạch Vĩnh Nghiễn không muốn bày ra tất cả sự am hiểu và tài nghệ luyện đan của mình, chỉ có thể lấy thứ ông ta am hiểu thứ nhì chính là huyễn thuật mà lôi ra đùa giỡn, mà điều kiêng kỵ nhất của huyễn thuật chính là Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều (quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều), bị những phương sĩ tinh thông huyễn thuật, bài trừ thuật pháp.
Vũ Chu lão giả đã chuẩn bị xong hết từ lâu.
Chỉ chờ đến lúc Bạch Vĩnh Nghiên thi triển huyễn thuật, chế tạo ra lầu gác tiên cảnh, tiên nữ yểu điệu.
Sau đó sẽ âm thầm ra tay, phá giải huyễn thuật.
Khiến cho Bạch Vĩnh Nghiễn phải xấu mặt trước tất cả mọi người một phen, trường hợp không quay đầu được nữa, phải chán nản mà chào từ biệt mà rời đi Vương phủ.
-À...
Bạch Vĩnh Nghiễn nhíu mày suy tư một lúc:
-Nếu vi huynh đã nói những lời thế này, nếu tại hạ không ra tay, chính là không cho Vương phủ mặt mũi rồi. Được, vậy thì Bạch mỗ đành phải bêu xấu thôi.
Ông ta đặt chén rượu xuống, trịnh trọng chắp tay cúi chào với tất cả mọi người đang ở trong yến hội, nói:
-Thứ tại hạ muốn biểu diễn đầu tiên, chính là Khống Tâm Thuật.
-Khống Tâm Thuật hả?
Vũ Chu lão giả chau mày.
Không đúng, ở bên ngoài Bạch Vĩnh Nghiễn này ngoại trừ lúc luyện đan thì gió êm nước lặng, cũng chỉ biết đến huyễn thuật, từ khi nào mà lại biết được Khống Tâm Thuật vậy?
Hơn nữa Khống Tâm Thuật này, hình như được chia làm hai loại.
Một loại dùng phù chú kết hợp với các loại dược vật đặc biệt, làm mê hoặc phàm phu tục tử, khiến cho thần trí hỗn loạn, nghe theo lời chỉ dẫn đơn giản của thuật giả, đây được xem như một loại Yểm Muội Thuật., tương đối dễ.