Lời còn chưa dứt, một đám khách khứa đã thấy cổ họng đột nhiên phát ngứa, theo bản năng há miệng ra, giống như bọn người Lệ Ngọc Sơn, phun ra một miếng bạch đào, giải trừ "Ngẫu Nhân Yếm Thắng Chi Thuật".
Chỉ có Vũ Chu lão giả, hai mắt trợn ngược lên, tơ máu che kín, hai tay nắm chặt yết hầu, miệng không ngừng phát ra âm thanh "ôi ôi ôi".
Giống như là bị bạch đào nghẹn lại trong yết hầu.
Tiểu đồng bên cạnh ông ta sợ đến mức toát ra mồ hôi lạnh, không ngừng vỗ vào lưng của Vũ Chu lão giả, suýt chút nữa đã bật khóc.
Lúc này Bạch Vĩnh Nghiễn mới thản nhiên phất tay, làm cho Vũ Chu lão giả ho khan kịch liệt phát ra tiếng "khụ khụ khụ", ho ra một miếng thạch đào và cả máu thịt lẫn lộn.
-Vi huynh, lần sau ăn cái gì, nhớ phải nhai kỹ một chút nha.
Trên mặt Bạch Vĩnh Nghiễn vẫn mỉm cười, ung dung nói:
-Ngươi già rồi, ăn cái gì, cũng phải nhai kỹ nuốt chậm.
Từ bên trong đường hành lang chạy nhanh tới cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở bên trong đại sảnh, rướn cao cổ họng mà hô to:
-Vương gia đến...
Thục Vương đến rồi!
Người chủ trì của yến hội lần này, người cao quý nhất của cả tòa thành Lữ Châu hay thậm chí là cả khu vực phía nam, sắp trình diện.
Các vị khách khứa vội vàng chỉnh đốn dáng vẻ của trang phục, ngồi nghiêm chỉnh.
Cả sắc mặt của Vũ Chu lão giả cũng phải điều chỉnh mấy lần, đứng tại chỗ do dự một lúc, không thèm truy cứu hành vi phạm tội ban nãy của Bạch Vĩnh Nghiễn, hừ lạnh một tiếng, yên lặng ngồi xuống.
Bạch Vĩnh Nghiễn thản nhiên đứng lên, giơ tay sờ lên vỏ cây một cái, cả cây đại thụ dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng, cả cây co rút tại chỗ, héo úa.
Lá cây màu xanh biếc bay đầy trời, chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành tro bụi.
Rễ cây và chạc cây vẫn còn cắm ở bên trong sàn nhà gỗ, bỗng dưng biến mất không thấy nữa.
Một giây qua đi, cây đào cao tới đỉnh của đại sảnh, giống như chưa từng tồn tại ở nơi này.
Một lát sau, tấm rèm ở phía trong cùng của đại sarh được người hầu nhấc lên.
Một thân thể to béo, một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đang đi tới.
Màu da của hắn ta tái nhợt nhiều mỡ, mười ngón tay thô ngắn giống như cây củ cải, thịt mỡ ở trên người giống như đang muốn tràn ra từ bên trong trường bào màu tím.
-Ha ha, tửu lượng của tiểu vương ta đây không tốt lắm, một lúc lâu mới tỉnh được rượu.
Thục Vương cười, nói:
-Để cho các vị phải chê cười rồi.
Đám người liền vội vàng lắc đầu, người có văn hóa thì bịa ra mấy câu thơ hay, người không có văn hóa thì nói cái gì mà "quý nhân đã đến trễ", "đại vương thật tình không câu nệ tiểu tiết".
Sau một hồi nịnh bợ nhau, Thực Vương phất tay áo, cất bước hướng về phía chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Nếu chủ nhân đã tới rồi, yến hội cũng có thể tiến hành bình thường.
Tiếng nhạc sáo trúc vang lên, vũ cơ thân mặc váy tơ lụa ra đại sảnh nhảy múa, yến hội lại một lần nữa đi vào quỹ đạo.
Qua ba tuần rượu, đã quá ngũ vị thức ăn, hình như Thục Vương nhớ tới cái gì, vỗ gáy, buông chén rượu xuống, hắng giọng, nói:
-Ái chà, suýt chút nữa thì quên mất chính sự của đêm nay.
Bữa tiệc đang náo nhiệt bỗng nhiên im lặng.
Tiếng nhạc của sáo trúc cũng dừng, nhóm vũ cơ đi dọc theo khe hở chỗ ngồi của khách khứa mà yên lặng rời đi.
-Pháp Đức cao tăng tường thụy, mà các ngươi mang tới, muốn đi vào kinh thành để dâng lên cho bệ hạ.
Bởi vì uống rượu mà sắc mặt của Thục Vương ửng đỏ, chậm rãi nói:
-Những năm gần đây, thiên hạ xảy ra nhiều tai nạn, nước cạn lại thêm với nạn châu chấu liên miên không dứt. Một ngày bệ hạ trăm công nghìn việc, tảo triều mở tiệc, công văn rất cực khổ, cũng đã tiều tụy lâu rồi. Nghe thấy tường thụy của An Nam các ngươi, có thể bói xem thời tiết khí hậu, xu cát tị hung đúng không? Sao không để bổn vương nhìn qua, kiểm chứng một phen.
Đến rồi!
Trong lòng mọi người ở đây đều thấy chấn động, đợi lâu như vậy, chỉ để nghe được mấy câu nói này.
Ai cũng biết thiên tử đương triều trời sinh có tính đa nghi.
Lần này Thục Vương mở tiệc chiêu đãi khách khứa, yêu cầu để tiến hành kiểm chứng tường thụy của sứ đoàn An Nam, hình như đây cũng chính là ý của thiên tử.
Tăng nhân An Nam đã biết về điều này từ lâu rồi, tất nhiên không nói lời phản đối, sau khi thương lượng một lượt, liền có tá người tăng nhân trẻ tuổi, đẩy trên tay một cỗ xe ba gác bằng sắt tiến vào trong đại sảnh.
Đặt ở trên đầu của xe, chính là một cái lồng sắt khổng lồ được phủ kín.
Bên trong lồng sắt yên tĩnh không một tiếng động, tỏa ra một bầu không khí mà khó có thể miêu tả được sự kỳ lạ lúc này.
Không khí vui vẻ hòa bên trong đại sảnh ban nãy giờ đây cũng đã tan thành mây khói, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào bên trên lồng sắt.
Những tăng nhân trẻ tuổi của An Nam cũng nuốt một ngụm nước miếng, mang theo sự sợ hãi và kinh ngạc, cầm chặt màn che lồng sắt, chậm rãi giật xuống.
Khi màn che bị kéo xuống hoàn toàn, từng vị khách đều bởi vì quá kinh ngạc mà hô lên một tiếng.
Thứ bị giam giữ ở trong lồng, chính là quái vật nửa người nửa vượn.
Hình dáng xương sọ của nó là một hình tam giác lật ngược lại, cái trán phẳng và rộng, xương lông mày nổi lên, hốc mắt lõm xuống.
Sống mũi xẹp và tẹt hẳn xuống, phồng mũi mấy cái liên tục hướng ra bên ngoài.
Xương gò má nhô lên cao, bao trùm lấy nó là một tầng lông tơ màu rám nắng, bao phủ cả khuôn mặt và toàn thân.
Cái cằm mọc dài ra ngoài khác hẳn với người bình thường, môi mỏng manh, khi nhếch môi lên, có thể nhìn thấy răng nanh tái nhợn và lộn xộn.