Cái đầu nửa người nửa vượn này, so với người bình thường thì hơi thấp một chút, không có mặc quần áo, chỉ có một lớp lông tơ màu rám nắng dày và rậm bao phủ bên ngoài thân thể.
Đang ngồi xếp bằng, lưng cong xuống, hai tay tương đối dài và nhỏ ở hai bên vươn ra cánh tay chống lên trên đầu gối.
Cổ tay và cổ chân, đều đeo bộ còng và xiềng xích vô cùng nặng nề.
Nó không nhìn những người kinh ngạc và sợ hãi đến không nói nên lời, cũng không nhìn những ánh mắt tò mò nghiên cứu.
Ngồi yên lặng ở bên trong lồng giam, phối hợp nhìn chằm chằm vào bàn tay, thỉnh thoảng còn động đậy ngón tay dài nhỏ một chút, một bộ dạng đều thờ ơ đối với tất cả sự vật của thế giới bên ngoài.
Không hề nghi ngờ, nó, hoặc là nói hắn, có trí tuệ không kém với loài người.
-Đây cũng là, tường thụy hay sao?
Thục Vương vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, rướn cổ nhìn thẳng về phía nửa người nửa vượn trong lồng giam, thì thào lẩm bẩm:
-Nhưng thật ra so với trong tưởng tượng của bổn cung, có chút không giống nhau cho lắm.
Những tường thụy mà vị Thục Vương này từng thấy qua, hoặc là dát bằng vàng, ngụy trang lợn thành Kỳ Lân.
Hoặc chính là Tứ Bất Tượng do thổ dân nước ngoài tiến cống, hoặc là các loại động vật như hươu cao cổ.
Chưa từng thấy qua người vượn.
Thục Vương quay đầu nhìn về phía lão tăng gầy yếu của An Nam, hỏi:
-Pháp Đức cao tăng, ngươi nói xem tường thụy này nghe có hiểu được tiếng người hay không?
Trên mặt của tăng nhân An Nam hiện lên một tia cảm xúc đau khổ không dễ dàng phát hiện được, chắp tay hành lễ, dùng ngôn ngữ Trung Nguyên rõ ràng trầm giọng nói:
-Khởi bẩm Vương gia, tường thụy này quả thật có thể nghe hiểu được, nói được tiếng người.
-Thế tại sao nó lại ngồi im không động đậy?
Thục Vương nói:
-CHẳng lẽ nào lại, phải chuẩn bị một ít đồ vật cung phụng, mới có thể lấy được niềm vui và sự ưu ái của tường thụy hả?
Lão tăng An Nam lắc đầu, thấp giọng trả lời:
-Tường thụy đã siêu thoát qua thế tục nhân gian, không thèm để ý đến lễ tiết phàm tục. Mở miệng hay không, toàn bộ cho bản thân hắn quyết định.
Tự mình quyết định hả?
Thục Vương nhíu mày, cảm thấy tường thụy này vẫn có chút tính tình đây, không thể hỏi cũng không đáp lại cái gì.
Mục đích bên trong mà ông ta tổ chức yến hội này, chính là muốn mở mang kiến thức một chút về cái gọi là bản lĩnh của tường thụy, một khi đã như vậy, xem ra cần phải tìm trước cái vấn đề tốt để hỏi một chút.
-À...
Thục Vương nghĩ ngợi, hỏi người vượn một câu:
-Ngươi đến từ nơi nào?
Người vượn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, trả lời:
-Bầu trời.
-Bầu trời ư? Ngươi là trích tiên à?
-Không phải?
-Yêu ma à?
-Không phải.
-Thế là thần phật?
-Không phải.
-Vậy ngươi là cái gì?
-Tu sĩ.
-Tu sĩ hả?
Thục Vương nhìn lên nhìn xuống đánh giá người vượn này một lượt, tường thụy này dáng người thấp bé, bên ngoài thân thể mọc đầy lông tóc lộn xộn, ngũ quan xấu xí dữ tợn, ngay cả một người đàn ông thần sắc dữ tợn còn đẹp hơn bộ dạng của hắn.
Thục Vương lắc đầu, nói:
-Đã là tu sĩ, vậy tại sao lại lưu lạc đến mức bị nhốt vào lao tù?
-...
Sau khi người vượn suy ngẫm một lúc thật lâu, có chút mơ hồ, nói:
-Đã quên rồi.
Việc này còn quên được à?
Thục Vương liếc mắt xem thường, vừa định hỏi lại, chợt nghe thấy người vượn ngồi trong lồng giam thấp giọng nói:
-Trời sắp mưa...
Nó nhấc hai tay lên, che kín cái lỗ tai, chờ đợi cái gì đó.
Mọi người theo bản năng nhìn ra bên ngoài đại sảnh, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, trong bầu trời đêm không thấy đám mây nào bay qua, nhìn thế nào cũng không giống như bộ dáng trời sắp mưa.
-Ở đâu ra mưa...
Lời của Thục Vương còn chưa dứt, bỗng nghe một trận cuồng phong cuồn cuộn thổi đến.
Khiến cho tơ lụa ở bốn phía của đại sảnh bị thổi vào, bay tứ tung khắp nơi.
Một tia sấm sét ở nơi cực xa vừa lóe lên rồi lại biến mất.
Sau hai ba giây gì đó, mới truyền đến một trận âm thanh "ầm ầm" đinh tai nhức óc.
Những hạt mưa nhỏ mịn rơi trên mặt đất, sau đó ngay lập tức hóa thành mưa vừa, mưa to, thậm chí rất to.
Đợi cho tất cả mọi người kịp phản ứng, cuồng phong bên ngoài đại sảnh đã gào thét, tiếng sấm liên tiếp, mưa rào xối xả như là muốn đem thiên địa lật ngược lại.
Trời mưa thật!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có có tăng nhân An Nam, cúi đầu yên lặng để tụng niệm kinh văn, hoàn toàn cách xa với thế giới bên ngoài.
-Thật đúng là... Có chút chuẩn xác đấy.
Bạch Vĩnh Nghiễn tự lẩm bẩm với mình, xòe bàn tay ra vỗ lên trên mặt đất.
Bốn phía sàn nha ở bên trong đại sảnh, bỗng nhiên mọc lên từng cái bậc thang bằng gỗ, ngăn chặn nước mưa không cho bắn vào trong.
-À? Biết được thời tiết, đúng là không tệ.
Ánh mắt của Thục Vương sáng ngời:
-Bao giờ thì trời ngừng mưa?
-Sau nửa canh giờ nữa.
-Bao giờ thì trời sáng?
-Sau ba canh giờ nữa.
Thục Vương hỏi một loạt vấn đề, từ đơn giản đến khó khăn, người vượn trả lời từng câu.
Đợi cho đến lúc hỏi về tình hình chúng và về phương pháp để thống trị được thiên hạ, người vượn cũng trả lời rất trôi chảy.
Thục Vương rất vui mừng, truy hỏi tới cùng:
-Vậy ngươi xem bổn vương, có được sống đến trăm tuổi hay không?
Sắc mặt của phương sĩ và tăng nhân Vĩnh Lâm Tự bên cạnh người của Thục Vương bỗng nhiên thay đổi, không kịp khuyên can, chỉ thấy người vượn yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn quét qua một lượt tất cả mọi người ở đây.
Nhìn chằm chằm mỗi người một chút, môi mấp máy mấy cái, lẩm bẩm.