Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Chuyện Xưa

Chương 734: Chuyện xưa Chương 734: Chuyện xưa

Người vượn cười lạnh, nói:

-Tiền triều cũng có Long Hổ Sơn, Vũ Đức Vệ. Năm đó phong trào cầu tiên hỏi đạo vô cùng hưng thịnh, số lượng tu sĩ vượt xa bây giờ. Thời kỳ cường thịnh, triều đình tiền triều thậm chí còn có pháp khí chiến hạm trôi nổi trên không trung, che lấp mặt trời trong thiên hạ, không có biên giới, chất đầy áo giáp, tu sĩ cầm binh khí. Tìm kiếm yêu ma quỷ quái khổng lồ trong thiên hạ. Kéo chúng nó ra khỏi sào huyệt rồi ném chúng nó vào lò tinh luyện làm như củi đốt. Nhưng mà, tiền triều cường thịnh như thế không phải nói sụp đổ là sụp đổ ngay được. Binh khí lấp đầy trong nhà kho lại để cho quan quân lôi ra chém giết lẫn nhau. Mất đi đồ để sửa chữa nên pháp khí chiến hạm hóa thành phế liệu, chỉ có thể tiến hành tháo dỡ, đúc nóng thành một khối giáp bình thường. Tai họa binh biến thảm thiết, mười phần đã mất chín phần, mà tu sĩ của Long Hổ Sơn vẫn ở trong núi sâu, chẳng quan tâm gì đến khó khăn của nhân gian, chỉ chờ loạn quân quyết định người thắng cuối cùng, thành lập tân triều. Lại thản nhiên rời núi, giống như ngàn năm trước, ngồi ổn định trên vị trí quốc giáo của tân triều.

Không biết vì cái gì, lúc mà người vượn nói tới Long Hổ Sơn, cảm xúc càng trở nên kích động.

-Hừm...

Lồng ngực của người vượn phập phồng, thở ra một hơi nặng nề, giảm bớt cảm xúc oán giận, bình phục nói tiếp:

-Tuy rằng Long Hổ Sơn vì lợi ích riêng, nhưng đó lại không phải là vấn đề mấu chốt. Nếu thiên tử đương triều có tư chất tuyệt vời, có thể làm rõ phức tạp và rắc rối của căn bệnh trầm trọng khó chữa này, phân công tài đức sáng suốt, dần dần đổi mới, chầm chậm tính toán, từng chút từng chút tái tạo thời cuộc. Mấy đời minh quân đằng sau. Cho dù không thể nào xoay chuyển ngược lại tình thế, cứu cao ốc sắp sụp đổ. Cũng có thể miễn cưỡng gắn bó với ngai vàng quốc gia, sống qua mấy chục năm trời đông giá rét liên tục, thực hiện chủ trương phục hưng. Đáng tiếc...

Người Vượn lắc đầu, tên thái giám không có râu kia theo bản năng truy hỏi:

-Đáng tiếc cái gì?

Người Vượn nhìn hắn một cái, trên mặt hiện ra một ý cười quái đản:

-Số trời khó lường, không thể tiết lộ.

-Hay là tôi kể cho mọi người một câu chuyện, có thể ngộ ra điều gì từ câu chuyện đó còn tùy vào bản thân mọi người.

-Nghe chuyện xưa? Tôi thích.

Bạch Vĩnh Nghiễn xoa xoa bàn tay, đi vài bước về phía trước.

-Một ngày nọ, huyện úy (*) Cao An của Hồng Châu - Tân Công Bình, cùng bạn là Thành Sĩ Liêm, đi tới Trường An nhận lệnh bổ nhiệm, vừa đúng lúc gặp phải mưa lớn, vậy nên đã tránh mưa trong nhà trọ Lạc Tây Du Lâm.

(*) Huyện úy: Võ quan trông nom việc tuần phòng một huyện thời xưa.

Người Vượn trầm giọng nói:

-Hai người họ ở trong nhà trọ đơn sơ gặp một lữ khách mặc đồ xanh lục, người này tự xưng là Vương Trăn, tư duy nhanh nhẹn, ăn nói không tầm thường, được hai vị Tân, Thành kính trọng.

-Sau ba hiệp rượu, Vương Trăn tự nhận là mình có khả năng tiên đoán.

-Hắn mở miệng nói nơi mà Tân Công Bình và Thành Sĩ Liêm sẽ đến ở ngày mai, cùng với thứ mà hai người họ sẽ ăn.

-Cũng bày tỏ rằng hắn chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm, ngày mai không thể đi cùng hai người.

-Tân và Thành nhìn nhau cười, tất nhiên là không tin, ngày hôm sau rời khỏi nhà trọ, tiếp tục gấp rút lên đường, quả nhiên đến ngủ trọ ở đúng địa điểm mà Vương Trăn nói, đồ ăn họ ăn cũng không giống hệt lời nói của Vương Trăn, hai người họ vô cùng kinh ngạc.

-Ban đêm, Vương Trăn xuất hiện, trong đêm ba người đến Văn Hương. Vương Trăn hỏi hai người có đoán được thân phận của hắn không, Tân Công Bình đoán là cao nhân ẩn cư.

-Vương Trăn lại lắc đầu phủ nhận, nói hắn chính là quan âm nghênh giá.

Quan âm nghênh giá?

Nhóm khách khứa khẽ biến sắc.

Ngư Khánh Thu híp mắt lại rồi đột nhiên mở ra, gay gắt nhìn chằm chằm vào Người Vượn.

Thế nhưng Người Vượn dường như không nhận ra được sát khí, còn đang thong thả kể lại chuyện xưa.

-Tân Công Bình hỏi Vương Trăn có phải chỉ có mình hắn nghênh giá hay không, Vương Trăn lắc đầu, nói là có năm trăm kỵ binh, một người tướng quân, ở ngay vùng núi rừng hoang vắng này, bao vây xung quanh ba người họ, chỉ là Tân Công Bình và Thành Sĩ Liêm không nhìn thấy thôi.

-Đến khi trời sáng, Vương Trăn lại từ biệt hai người.

-Khi đến Hoa Âm hắn lại xuất hiện lần nữa, mang theo rượu thịt thịnh soạn để mở tiệc chiêu đãi hai người, cũng thật lòng mời Tân Công Bình đến thăm bệ hạ thượng tiên một lần.

-Tân Công Bình đồng ý.

-Thành Sĩ Liêm muốn đi cùng, Vương Trăn lại nói hắn bạc mệnh, là trường hợp không được nhìn nghênh giá.

-Tân Công Bình một mình đi tới cầu sông Bá ở phía Tây như đã hẹn trước, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, một hàng ngũ quân lính mặc áo giáp, cầm vũ khí xuất hiện ở hai bên trái phải, trong đó đúng là có Vương Trăn.

-Tân Công Bình đi theo Vương Trăn đến bái kiến tướng quân dẫn đầu năm trăm binh lính, sau đó cả nhóm tiến vào cổng Thông Hoa, vào trong chùa trấn giữ, ở trong đó mấy ngày liền, nhưng không có cơ hội được nghênh giá.

Người Vượn dừng một chút, gãi gãi lông lá trên mu bàn tay:

-Tướng quân bực bội không chịu được, nói đã đến giờ, không thể đợi thêm được nữa, nhưng xung quanh Hoàng Đế có nhiều người bảo vệ, khó có thể nghênh giá.

-Vương Trăn đã bày mưu, nói có thể tổ chức một tiệc rượu đêm, một bữa tiệc đầy đủ thịt cá, khiến cho chúng thần mê man.

-Tân Công Bình theo đoàn quân vào trong điện, chỉ thấy trong điện có tiếng đàn sáo êm tai, ca múa vui vẻ, nhưng sắc mặt vũ nữ nhạc công cứng đờ, giống như con rối gỗ, chẳng thèm quan tâm đến quân đội xâm nhập vào trong cung.

-Đồng thời toàn bộ đèn cầy đều sáng rực ánh trăng, chiếu lên Hoàng Đế đang ngồi trên long ỷ, mặt không chút biến sắc xem ca múa.

-Sau đó, có một người đàn ông kỳ dị, râu dài, mặc quần áo màu xanh ngọc, tay cầm một con dao găm vàng dài khoảng một thước, dâng cho tướng quân, kéo dài âm thanh hô "Thời gian đã đến".

Bình Luận (0)
Comment