Nhưng trong đường hầm này vẫn còn nguyên chất nhầy mới, rõ ràng là mới được khai quật không lâu, làm sao có thể có kẻ trộm mộ đến thăm rồi.
-Cố làm ra vẻ huyền bí.
Ngư Khánh Thu hừ lạnh một tiếng, cúi người xuống, cẩn thận nhìn mặt đất.
Phát hiện ra con đường rẽ ra ba lối, dường như có dấu vết của việc lật đi lật lại bù, rồi lại được che lấp bằng phẳng.
Hắn đứng dậy dùng ngón tay gõ đều đặn vào thành ống tre, những con đom đóm tập trung ở đầu ống tre lập tức bị chia thành hai nửa.
Một nửa nằm ở đầu trước của ống tre,
Nửa còn lại tách khỏi ống tre, lơ lửng trên không trung một lúc, cuối cùng bay vào giữa ngã ba.
Khuôn mặt Ngư Khánh Thu không hề có chút tự mãn, một tay hắn ta cầm ống tre, tay kia cầm thanh kiếm dài, đi theo những con đom đóm vào trong đường hầm.
Đường hầm tối đen không chút ánh sáng, quanh co uốn lượn, thỉnh thoảng có những giọt nước lẫn lộn bùn đất nhỏ xuống.
Không khí không đục như trong tưởng tượng, lắng nghe kỹ sẽ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gió phong thanh.
Hai mươi trượng, bốn mươi trượng…
Mũi chân của Ngư Khánh Thu quét mặt đất, như sao phi nước đại về phía trước, áo choàng bay dữ dội.
Trong lòng lưu vào trí nhớ khoảng cách và góc độ đã đi qua của đường hầm, từ từ xây dựng một bản đồ rất rõ ràng về cấu trúc đường hầm trong tâm trí.
Tương ứng với bề mặt, tưởng tượng mình đang ở dưới mặt đất của toà kiến trúc nào đó của Lữ Châu.
Đạp!
Đường hầm phía trước đột nhiên dừng lại, bóng dáng của Ngư Khánh Thu đột ngột dừng lại để tránh va vào đường hầm.
Một cánh cổng chắn ngang phía trước.
Nói là cổng nhưng thực chất là một phiến đá phẳng chắn ngang đường hầm.
Toàn bộ phiến đá có màu xám trắng, tay sờ vào lạnh buốt và vô cùng bóng loáng.
Bên trên không có tay nắm cửa hay lỗ khóa, chỉ có một vết nứt dài và xéo chạy qua bề mặt đá như một vết nứt cửa.
Dưới khe cửa có khắc một hàng chữ nhỏ xấu xí xiên xéo.
"Đụng đến Kim hiệu uý, hợp thì sống, phân thì chết. Cần có ba người mới có thể qua được cửa ải này."
Mặt đất trước cửa được lát bằng một khối đá nối với vách tường.
Ngư Khánh Thu liếc nhìn lên xuống, nhưng không tìm thấy cơ quan.
Hắn lùi lại nửa bước, trường kiếm trong tay điên cuồng run lên, phát ra tiếng vù vù với tần suất cực cao.
Trên bề mặt của thân kiếm có một tầng hào quang kiếm khí mỏng màu xanh nhạt.
Những con côn trùng nhỏ phát ra ánh sáng màu cam dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, chúng nhao nhao đáp xuống, nằm trên mép đường hầm.
Đâm.
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua cửa đá một cách nhẹ nhàng và thoải mái, như cắt đậu phụ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ngư Khánh Thu đang định khoét một lỗ trên cánh cổng đá để tự mình đi qua thì nghe thấy một tiếng nổ lớn từ phía sau cánh cổng đá.
Mặt đất dưới chân rung lên dữ dội, bùn cát ở đỉnh đầu của đường hầm không ngừng rớt xuống, như thể nó sắp sập.
Lưỡi kiếm ngừng vạch, sự sụp đổ của đường hầm cũng đột ngột dừng lại.
Cánh cửa này…
Biểu cảm Ngư Khánh Thu u ám và nhìn chằm chằm vào cánh của đá.
Đối phương dường như đã thiết lập một số hạn chế ở đây.
Nếu cánh cổng đá bị phá hủy, đường hầm sẽ sụp đổ ngay lập tức, chôn vùi kẻ xâm nhập dưới lớp bùn cát.
Cũng giống như những ngôi mộ cổ.
Hắn nới lỏng chuôi kiếm, xem xét kỹ lại cánh cổng đá, nhưng vẫn không tìm ra cơ quan có thể cung cấp để mở nó.
…
Do dự một lúc, Ngư Khánh Thu biến bàn tay của mình thành một con dao, bổ về phía bùn đất ở mép cổng đá.
Cố gắng vượt qua cánh cổng đá, đào một con đường dẫn đến phía sau cánh cổng đá.
Võ công cao cường là tốt, có nội lực gia trì, hiệu quả của dao hoàn toàn không thua gì cái xẻng thông thường, dễ dàng đào được một đống bùn đất.
Chỉ là mặt đất ẩm ướt và bùn đất dơ bẩn.
Một lúc sau, chiếc áo choàng trắng trên người Ngư Khánh Thu bẩn đến mức không thể phân biệt được với nguyên dạng, cả người đen sì chẳng khác nào vừa chui ra từ lò than.
Một mét, hai mét, ba mét...
Ngư Khánh Thu đào bùn dọc theo cạnh cánh cổng đá.
Vẻ mặt hắn từ bình tĩnh tự nhiên trở nên có chút do dự, rồi ảm đạm bất định, cuối cùng biến thành khó thở dữ tợn.
Đây đã mười mét rồi! Sao vẫn chưa nhìn thấy bên kia, viên đá này rốt cuộc rộng bao nhiêu? ! ! !
Ngư Khánh Thu hít sâu một hơi, hạ bàn tay phải đang run rẩy xuống, nâng bàn tay trái lên, đam về phía lớp đất phía trên bức tường đá.
Quả nhiên…tảng đá này không chỉ rộng, dày.
mà con cao vô cùng...
Tôi lại muốn biết, ai mà lại nhàn rỗi đem một tảng đá lớn đặt ở đây! Là nhàn rỗi quá mức rồi sao? !
Ngư Khánh Thu thở hồng hộc thu cánh tay lại, rồi quay về phía trước mặt cánh cổng đá, dừng một chút, yên lặng xoay người sang chỗ khác, quay lại đến đoạn ngã ba, tiến vào bên trái đường hầm.
Con đường này không được, hai cong đường khác được không?
Mười phút sau, Chưởng Hình Thiên Hộ quay trở lại ngã ba lần nữa, đầu tóc rối bù, khắp người đầy bùn đất, cơ thể vì quá phẫn nộ mà có chút rung động.
Hai con đường còn lại ... cũng là những con đường giả với cùng cánh cửa đá!
-Hừ…
Ngư Khánh Thu chậm rãi thở ra, ngửa mặt lên trời, mặc cho nước ngầm nhỏ lên trên mặt
Chẳng lẽ hôm nay thực sự sẽ bị chôn vùi dưới cửu tuyền này?
“Động vào Kim hiệu uý, hợp thì sinh, phân thì chết, cần ba người, cần có ba người…”
Như nghĩ đến điều gì, hắn đột ngột mở mắt ra, chạy nhanh đến trước cổng đá ở cuối ngã ba, giẫm lên phiến đá, thi triển nội lực, dồn khí đan điền.
Làm cho cơ thể đột ngột nặng hơn, đến khi trọng lượng bằng ba người lớn.