Động thái này dường như đã kích hoạt cơ quan nào đó.
Có một âm thanh vận chuyển kết cấu máy móc ngột ngạt và rõ ràng của sau bức tường đá vang lên.
Bức tường đá không thể phá hủy tách thành hai nửa từ vết nứt ở giữa, rồi từ từ trượt sang hai bên.
Lộ ra một đường hầm tối rộng rãi hơn với tiếng gió gào thét phong thanh.
…
Khuôn mặt của Ngư Khánh Thu không có chút vui mừng nào.
Linh tính trong lòng mách bảo hắn rằng, theo tiểu tính của cơ quan này, con đường phía trước có thể khó khăn và nham hiểm hơn.
Đạp, đạp, đạp.
Có tiếng giày giẫm lên mặt đất lầy lội vang lên trong đường hầm.
Trong ánh sáng màu cam của những con đom đóm.
Ngư Khánh Thu lại một lần nữa đến đoaanj đường ngã ba phía trước y như vậy.
Lần này, phía trên nhã ba đường không có dòng chữ "động vào Kim hiệu uý", thay vào đó là một vài dòng ký tự nhỏ.
“Có một người họ Thiết, nhưng sinh ra đã không có tóc, cho hỏi anh ta bị bệnh gì?
Một: bệnh rụng tóc tiết bã nhờn.
Hai: Rụng tóc theo mùa.
Ba: lão Thiết không có bệnh.
Vui lòng chọn câu trả lời đúng, vào đường hầm chính xác và đến cấp độ tiếp theo. "
Khóe mắt Ngư Khánh Thu giật giật, từng chữ trên đó hắn đều có thể hiểu, nhưng khi chúng được kết nối với nhau thì giống như đang đọc một cuốn sách từ trên trời xuống.
Vậy chỉ có thể được khó chọn cách rồi.
Chưởng Hình Thiên Hộ lặng lẽ đi vào bên trái đường hầm, nhìn thấy một bức tường đá được dựng lên ở cuối đường hầm, ở giữa bức tường đá có một nút đá nhô ra với dòng chữ "Vui lòng ấn."
Đồ đần mới ấn.
Ngư Khánh Thu nhặt một viên đá ném vào nút ở khoảng cách mười mét, trúng mục tiêu.
Một giây, hai giây, không có chuyện gì xảy ra.
Đến giây thứ ba, đỉnh đường hầm đột nhiên mở ra, vô số con nhện đen to nhỏ bằng móng tay trồi lên.
Lao về phía Ngư Khánh Thu với âm thanh xột xoạt.
Khi Chưởng Hình Thiên Hộ đại nhân đang chơi những cuộc phiêu lưu thú vị và hấp dẫn dưới lòng đất, những người ở trên mặt đất cũng không hề nhàn rỗi.
-Khụ, khụ khụ.
Lệ Ngọc Sơn ho khan hai mắt đỏ ngầu, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn trái phải bằng đôi mắt đỏ tươi.
Phòng tiệc của Vương phủ vàng son lộng lẫy ban đầu đã biến thành đống đổ nát, những tấm rèm lụa buông xuống trên mặt đất bị ngọn lửa nến đốt cháy nhanh chóng, đốm lửa đỏ vừa lóe lên liền biến mất trong chớp mắt.
Nhóm kỵ sĩ Tây Tập Sự Hán và Vũ Đức Vệ đều nằm trên mặt đất ở sân, đầu rơi chảy máu, thì thầm trong đau đớn.
Nhưng kỳ tích thay là không ai trong số họ chết.
-Mẹ nó, đứng dậy cho lão tử! Cời giáp ra!
Lệ Ngọc Sơn khàn khàn giọng gầm lên, kéo thuộc hạ từ dưới mặt đất lên, xé toạc áo giáp da trên người hắn.
Vừa rồi, Bạch Liên yêu nhân tự nổ không chỉ phá hủy đại sảnh, mà còn vẩy ra từng sợi tơ khuẩn màu trắng.
Sợi tơ khuẩn rơi trên gạch đá vẫn bất động, không thay đổi.
Sợi tơ khuẩn rơi trên gỗ cây nhanh chóng sinh trưởng khuếch trương với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tạo thành những sợi lông trắng dài khoảng một đốt ngón tay.
Nó giống như nấm mốc phát triển trên trái cây thối đã để lâu ngày.
Những chiếc áo giáp bằng da của đội kỵ sĩ dường như cũng hấp dẫn không kém với những sợi nấm.
Sợi lông tơ màu trắng đâm vào sâu trong lớp áo giáp da, thấy gió là dài ra, nhanh chóng lan tràn.
Sau khi tiếp xúc vào bề mặt da, sẽ lại hòa tan ngay lập tức.
Không, không phải hòa tan.
Trong ngũ quan nhạy bén của Lệ Ngọc Sơn, những sợi nấm màu trắng tan thành những giọt nhỏ ngay khi tiếp xúc với da, và thâm nhập vào lỗ chân lông trên da của nhóm kỵ sĩ.
Cho dù những thứ này là gì, cũng sẽ không tốt cho cơ thể con người ...
Trong đầu Lệ Ngọc Sơn, tất cả các loại tà pháp kỳ lạ mà hắn ta từng thấy trước đây chợt lóe lên, một cơn ớn lạnh từ xương sống dâng lên.
Những con quái vật có sức mạnh mở ra các ngọn núi, những tà ma để lại vết tích quỷ quái không phải là khủng khiếp.
Điều đáng sợ nhất đối với người lính Vũ Đức Vệ mà nói là những cổ độc nhìn không thấy, sờ không được và thậm chí là không thể thực hiện các biện pháp đối phó hiệu quả...
Dưới sự thúc giục của Lệ Ngọc Sơn, nhóm kỵ sĩ nhận ra có điều gì đó không ổn đã bật dậy và vội vàng cởi bỏ áo giáp của họ.
Và từ túi bên thắt lưng, lấy ra loại thuốc mỡ chuyên trị cổ độc, bôi lên bề mặt da mà sợi nấm đã chạm vào.
Một số kỵ sĩ vừa đứng ở vị trí đầu trên chiến trường, toàn bộ đều tiếp xúc với sợi nấm màu trắng.
Dứt khoát xé toạc áo, ở trần lau nó khắp nơi, chà xát nó một cách tuyệt vọng.
Không thể bôi phần lưng, thì để đồng đội giúp.
Trong sân đầy đống đổ nát, nhìn trong chốc lát trông hơi giống một nhà tắm lộ thiên.
Cơ thể của Lệ Ngọc Sơn không bị nhiễm những sợi nấm.
Hắn ta bỏ mặc những kỵ sĩ đang bôi thuốc mỡ cho nhau.
Đi nhanh về phía trước chỗ đống đổ nát, dỡ bỏ xà nhà, cột nhà, cây đại thụ, đá gạch vụn ra, đi vào cùng với Bạch Vĩnh Nghiễn và Ngư Khánh Thu đã biến mất.
Lối vào đường hầm đã biến mất.
Cho dù Lệ Ngọc Sơn dùng Hoành Đao quý giá làm xẻng, cũng chỉ có thể xúc ra một đống bùn đất, căn bản không nhìn thấy một bóng người trong đường hầm.
Vào lúc này, sáu cao tăng của chùa Vĩnh Linh và sứ đoàn An Nam cũng đã từ sảnh phụ chạy đến, tất cả đều biến sắc khi nhìn thấy cảnh bừa bộn trong đại sảnh.
Một nhà sư trung niên của chùa Vĩnh Linh hỏi:
-Lệ hiệu úy, tường thụy đâu?
Lệ Ngọc Sơn đứng thẳng người, vung Hoành Đao lên để giũ sạch bùn đất trên thanh đao, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Để yêu nhân bắt đi theo đường hầm rồi.
Hí...