Vương Tùng San cũng kinh ngạc như mẹ cô, đồng thanh hỏi:
-Hai người quen nhau?
-Coi như là vậy đi.
Vương Phong Niên híp mắt, nhìn kỹ lại Lý Ngang:
-Cậu là bạn của San San? Tên là gì? Hộ khẩu ở đâu? Tình hình gia đình thế nào?
-Ôi, anh làm gì vậy,
Mẹ Vương đẩy chồng một cái:
-San San thật vất vả mới có bạn học tới chơi, sao anh lại như thẩm vấn tù nhân thế.
Mặt Vương Phong Niên đen lại, dùng ánh mắt hoài nghi quét qua quét lại Lý Ngang.
-Tiểu tử cậu tốt nhất nên thành thật cho một chút, bằng không có tin hay không tôi cắt đứt chân cậu.
Ánh mắt của cảnh sát Vương hoàn toàn bày tỏ ý này, bắp cải trắng nhà ông cũng không thể để cho tên lợn rừng không tên tuổi mang đi.
-Tiểu Lý phải không?
Mẹ Vương sau khi giao tiếp với Vương Tùng San vài câu, lộ ra nụ cười không rõ nghĩa:
-Dùng cơm tối ở nhà chúng ta đi, vừa vặn mới mua cua.
Lý Ngang trong nháy mắt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của cảnh sát Vương Phong Niên đâm vào lưng, nhưng là một người yêu ẩm thực, không gì có thể ngăn cản hắn ăn cua.
-Vậy thì phiền dì rồi.
Trâu Chính Tắc kéo cửa ra, thấy vợ và tên hàng xóm đang nằm cùng nhau, nhìn thấy anh trở về, đôi mắt mở to của hai người tràn ngập sợ hãi.
-Nữ nhân khốn khiếp! Sao cô lại lén sau lưng tôi vụng trộm?
Đã từng thề non hẹn biển, hình ảnh quãng thời gian tình cảm mặn nồng xông thẳng vào não, hai mắt Trâu Chính Tắc trong nháy mắt đỏ bừng, giơ lên dao phay...
Lưỡi dao dừng lại trên không trung, Trâu Chính Tắc miệng lớn thở mạnh hai cái, buông chuôi dao xuống.
Không đáng giá.
-Đôi cẩu nam nữ các người, vĩnh viễn ở cùng một chỗ đi.
Trâu Chính Tắc hận thù vứt dao phay, đóng cửa tủ lạnh.
Kéo lớn cắt bỏ chân cua, bỏ phần vỏ, tháo nắp cua, vớt gạch cua ra, mút ruột cua bên trong....
Thủ pháp ăn cua của Lý Ngang cực kỳ thành thạo, chỉ dùng đũa và thìa, đã thể hiện ra phong thái văn nhân nhã sĩ lành nghề trong làng ăn cua, cử chỉ tao nhã, tướng ăn trang nghiêm, tư thái thong dong, làm cho cảnh sát Vương Phong Niên càng nhìn càng khó chịu.
Càng hơn là, tiểu tử này vừa ăn vừa kể chuyện cười, từ tuyết trắng mùa xuân đến tiết mục cây nhà lá vườn, các loại phong cách truyện cười đều rành rọt chuyên nghiệp, đem mẹ con Vương Tùng San chọc cười đến không khép miệng lại, không khí vô cùng hòa thuận.
-Khụ khụ.
Cảnh sát Vương Phong Niên trong đầu tìm thấy được một truyện cười, cố ý ho khan một tiếng, sau khi hấp dẫn ánh mắt, trầm giọng nói:
-Trước đây có một chàng trai cả đời không làm nên trò trống gì, lúc gần đất xa trời khát vọng được khen một lần. Phần chấp niệm này làm cảm động ông trời, ông đã gửi một thầy thuốc đến nói: “Bệnh này của anh, quá lợi hại.”
.... Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng quạt điện vù vù chuyển động.
-Ha ha, ha ha ha.
Lý Ngang ứng cảnh cười vài tiếng, Vương Tùng San và mẹ cô cũng nở nụ cười.
Để phá vỡ sự trầm mặc xấu hổ, Vương Tùng San đưa bát rỗng qua:
-Ba, cho con một bát canh.
Theo bản năng, Lý Ngang tiếp nhận bát rỗng, giúp Vương Tùng San múc bát canh, đợi đến khi hắn ý thức được chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy bàn tay cảnh sát Vương Phong Niên đình trệ giữa không trung và biểu lộ ngưng trọng trên mặt dì Vương.
Không khí trong phòng khách càng thêm nghiêm túc đè nén, phảng phất như có thể chảy ra nước.
-... Thiếu chút nữa quên mất, lần trước Phương Ny ở cửa đối diện đưa tới cho chúng ta Thanh đoàn, mẹ lấy mấy con cua biếu cho bọn họ.
Mẹ Vương đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy hộp bảo quản lớn, đóng gói một ít cua, lúc ra ngoài không khép cửa lại, trực tiếp đưa cho hàng xóm đối diện.
-Phương Ny, Phương Ny? Có nhà không?
Mẹ Vương dùng ngón tay gõ vào cửa chống trộm của nhà đối diện, mà trong phòng khách, Lý Ngang và Vương Tùng San cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt như ngọn lửa của cảnh sát Vương nghiêm túc nhìn chằm chằm.
-Tại sao không có ai...
Mẹ Vương kỳ quái hít mũi, nói:
-Mùi gì vậy? Từ ban công nhà họ thổi qua tới sao?
Trong phòng khách, Lý Ngang đang trầm mặc ăn cua ngẩng đầu lên, cùng cảnh sát Vương nhìn về phía cửa chống trộm nhà đối diện.
Nơi đó rất nồng nặc... Mùi máu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy, đi đến hành lang.
-Khả năng bọn họ không có ở nhà đâu.
Cảnh sát Vương mỉm cười với vợ mình và nói:
-Hân Uyển, em về trước ăn cơm với San san đi, anh và Lý Ngang dạo hành lang hút điếu thuốc nói chuyện phiếm.
-Nói chuyện phiếm?
Tưởng Hân Uyển hoài nghi nhìn chồng mình, dùng ánh mắt biểu đạt “Anh cũng đừng hù dọa đứa nhỏ” rồi xoay người đi vào trong phòng.
Cảnh sát Vương sau khi nhìn vợ vào phòng, đóng cửa chống trộm nhà mình lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ngồi xổm xuống.
Hai vợ chồng Tằng Ngụy Minh và Uông Phương Ny phòng đối diện ở trước cửa đặt thảm cao su để chặn bùn đất bụi bặm vào nhà, mà bên trong cửa lại đặt thảm bông, tác dụng chống trượt chân và cách ly bụi.
Bỗng nhiên, Vương Phong Niên nhìn thấy một vết máu đậm, từ mép cửa chống trộm của nhà họ kéo dài tới dưới thảm cao su.
Vén thảm lên, phía dưới là một vũng máu dính lại, đã khô hơn một nửa,
Máu có thể chảy ra ngoài từ bên trong cửa chống trộm ra ngoài... Hoặc là hộ gia đình bên trong không cẩn thận đem máu heo còn chưa đông thành bánh huyết đổ lên cửa, hoặc là, chính là từ máu của động mạch chủ cơ thể người nằm sấp trên cửa chảy loang ra.
Vương Phong Niên nặng nề vỗ vỗ cửa lớn, gọi tên hàng xóm, sau khi không nhận được bất kỳ phản hồi nào, lấy điện thoại di động gọi đồng nghiệp cảnh sát đến hỗ trợ, cũng gọi điện thoại cho an ninh của tiểu khu, để đồng nghiệp và bảo vệ tiểu khu đều lên một chuyến.
Đang lúc ông định dùng sức đá cửa ra, Lý Ngang chậm chạp móc ra một cây kim kẹp giấy, vặn vẹo vài cái, cạy mở cửa chống trộm.