-Chú Vương, đừng dùng ánh mắt nhìn bọn tội phạm nhìn cháu có được không?
Lý Ngang thu hồi kẹp giấy, gãi gãi đầu, cười nói:
-Cạy khóa chỉ là sở thích của cháu, trước kia cháu còn đặc biệt viết luận án, thảo luận về tai họa ngầm của mười loại cửa chống trộm phổ biến trên thị trường.
Vương Phong Niên nghiêm mặt nói:
-Đừng gọi tôi là Chú Vương.
Lý Ngang sắc mặt vui mừng, vâng lời nói:
-Được rồi, ba, con nhất định sẽ chăm sóc San San thật tốt.
... Nếu không phải tình huống không thích hợp, Vương Phong Niên khẳng định mình sẽ cho Lý Ngang biết cái gì gọi là Quân thể quyền.
Cạch, cảnh sát Vương đẩy cửa chống trộm ra, chỉ thấy trong phòng Tằng Ngụy Minh tối đen, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Lý Ngang lấy điện thoại ra, dùng đèn flash thoáng chiếu sáng xua bớt bóng tối.
Vương Phong Niên không trực tiếp bước vào trong phòng, chỉ mượn ánh đèn di động của Lý Ngang, cách tầng tay áo, cẩn thận dựa theo vách tường ấn nút đèn phòng khách.
Ánh sáng chiếu xuống phòng khách, Vương Phong Niên nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Máu, máu, máu, máu ở khắp mọi nơi,
Trần nhà, đèn bàn, tường, bàn, sàn nhà, tường TV, tủ giày..... Toàn bộ tầm mắt đều bị màu đỏ sậm che khuất.
Nhỏ giọt, phun tung tóe, chảy thành dòng, lau, tiếp xúc .... Vết máu đủ loại kiểu dáng, thiên hình vạn trạng tràn ngập ngôi nhà này.
Giống như một bức tranh trừu tượng được vẽ bởi một họa sĩ điên.
Mùi tanh hôi mãnh liệt khó bỏ qua đâm thẳng vào đại não, da đầu Vương Phong Niên tê dại, trong hơn hai mươi năm sự nghiệp điều tra hình sự của ông, ông chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ quỷ dị như vậy, cho dù là bảy tháng kỳ quái gần đây cũng chưa từng gặp qua vụ án nào có thể so sánh với một màn trước mắt.
Tổng lượng máu của một người trưởng thành chiếm khoảng 6-8% trọng lượng cơ thể, có nghĩa là một người đàn ông trưởng thành nặng 70 kg có tổng lượng máu từ 4200ml đến 5600ml, tương đương với ba chai rượu vang lớn 1,5 lít.
Muốn tạo thành cảnh tượng kỳ lạ này trong phòng, cảnh sát Vương cực nhanh phỏng đoán đáp án không sai biệt lắm cần lượng máu của hai người.
-Chậc, cái này mẹ nó…
Tay Vương Phong Niên nắm chặt cửa, văng tục.
-Hầy…
Lý Ngang giống như cảnh sát Vương, hít một hơi lạnh, trầm giọng nói:
-Trong căn phòng này trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản, chỉ sợ tiêu tốn không ít tiền đi.
-Cậu đợi ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi xem một chút.
Vương Phong Niên nói với Lý Ngang, bàn tay đặt vào bên hông, cởi bỏ vỏ súng.
Nói chung, ngay cả Vương Phong Niên là một sĩ quan cảnh sát lâu năm được sự tin tưởng của tổ chức hơn hai mươi năm, cũng hiếm khi mang súng về nhà sau giờ làm việc.
Sau tất cả đây vẫn đang trong thời bình, môi trường an ninh vẫn tương đối tốt, và so sánh với lợi ích của việc mang súng bên mình thì rắc rối của việc mất súng lại lớn hơn rất nhiều.
Cho đến nửa năm trước, đủ loại chuyện ly kỳ xuất hiện không ngừng, các sĩ quan cảnh sát cũng bắt đầu quen với việc mang súng sau giờ làm việc.
-Kiểu 92? Không tệ nha.
Lý Ngang nhìn thấy súng trong tay Vương Phong Niên, nhẹ giọng cười nói:
-Ít nhất so với 05 mạnh hơn một chút.
Súng ngắn nòng xoay 05 là một vũ khí huyền thoại đủ để cạnh tranh "Top 10 súng ngắn kỳ hoa nhất thế giới", cấu trúc đơn giản, nhỏ gọn chặt chẽ, sử dụng an toàn và đáng tin cậy, nhưng sức mạnh thì... Nó có biệt danh là "Súng thiện lương".
05 sử dụng hai loại đạn, một là đạn bình thường đầu phẳng, động năng 111 Jun (đơn vị công), một loại là đạn cao su đầu tròn, động năng đạt tới 16 Jun, chỉ có thể xuyên một vài chiếc áo khoác da dày một chút, trong phạm vi hai mươi mét đối cứng chống lại đạn 05 cao su giống như chơi đùa.
Một vài năm trước đây, một nơi nào đó có trâu nổi điên tấn công con người, cảnh sát địa phương đã gửi nhân viên đến bộ phận kết hợp đô thị và nông thôn, bắn hơn 40 phát đạn 05 vào thân trâu mà vẫn không giết được nó .... Vẫn như cũ nhảy nhót tưng bừng.... Bất đắc dĩ mang tới 79 mini đột kích, hai phát súng đã mang đầu trâu điên bắn rụng.
Mà bị ăn hơn bốn mươi phát súng, trâu không điên cũng phải bị dọa cho điên.
Với quyền hạn cấp bậc của Vương Phong Niên, còn chưa thể biết được bộ mặt thật của Trò Chơi Chết Chóc, nhưng thân là lão cảnh sát, ông vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một làn sóng biến đổi nào đó.
Đại bộ phận các loại súng 05, 77, 54 trước đây đã được toàn diện đào thải, thay thế bằng 64, 92 mạnh mẽ hơn, cấp trên cũng bắt đầu tích cực khuyến khích họ mang súng sau giờ làm việc, mỗi lần gặp vụ án kỳ lạ, sẽ có những người bí ẩn mặc đồ đen tại hiện trường để hỗ trợ giải quyết phá án ....
Mưa gió sắp đến nha...
Suy nghĩ của Vương Phong Niên được kéo trở lại hiện thực, nhìn lướt qua vũng máu trong phòng khách không có dấu chân nào, ôm tâm lý "vợ chồng Tằng Ngụy Minh và Uông Phương Ny có thể còn sống", "Phần tử tội phạm có thể vẫn còn trốn trong phòng chuẩn bị bỏ trốn", tựa vào vách tường, cẩn thận lướt qua vết máu, tiến vào trong phòng.
Lý Ngang đi theo phía sau Vương Phong Niên lẩm bẩm:
-Nếu nơi này là hiện trường giết người của tội phạm, làm thế nào hắn có thể làm được điều này mà không lưu lại dấu chân.
-Cậu vào đây làm gì? Không phải bảo cậu ở bên ngoài sao?
Cảnh sát Vương quay đầu lại thấp giọng quát nói:
-Nơi này rất nguy hiểm, không phải là một nơi để chơi.
-Cháu biết.
Lý Ngang bất đắc dĩ đẩy kính trên mũi, nếu bình thường hắn đã sớm trốn sang một bên xem kịch, phất cờ hò reo.
Nhưng vụ án mạng này xảy ra dưới mí mắt hắn, hơn nữa cảnh sát Vương dù sao cũng là bố của thanh mai trúc mã của hắn, mặt khác...