Lớp băng trên cổng đá đã hoàn toàn tan vỡ, những khối đá có kích thước khác nhau chất đống ở cửa, không ngừng tỏa ra không khí lạnh.
Vài giây trôi qua, vậy mà cứ ngỡ như rất lâu rồi, giữa ánh mắt lo lắng của mọi người, cánh cửa đá bật ra một tiếng "rầm", hai cánh cửa tan rã thành vô số viên đá, bay ra ngoài cùng với lớp băng vỡ, hoặc đập vào các cột trụ bắn tung tóe thành các mảnh vỡ, hoặc nện xuống dòng sông thủy ngân, khơi dậy ánh sáng bạc rực rỡ.
Cánh cửa, mở ra rồi, lộ ra một đường hầm tối đen tĩnh lặng.
-Ồ?
Bộ giáp thép ở trên đỉnh Kim Tự Tháp khịt mũi thích thú, như thể đang nhìn thấy điều gì đó thú vị lắm, vô cùng có hứng thú mà ồ lên một tiếng. Cô cầm thanh trường kiếm, nhẹ nhàng xoay chuôi kiếm.
Không ai biết đằng sau cánh cửa đá có cái gì, chỉ nghe thấy có tiếng gió nhẹ của không khí chuyển động.
Soạt
Một lúc lâu sau, một âm thanh yếu ớt như cát lún từ phía cánh cửa đá truyền đến, một cái bóng khổng lồ từ từ di chuyển ra khỏi cánh cửa đá, xuất hiện dưới ánh nến.
Phần thân chính của cái bóng dài gần năm mét, toàn thân đen như mực, giống như hợp thể của kiến và bọ hung.
Đầu, ngực và bụng có vòng eo mỏng rõ ràng.
Cái đầu vừa to vừa tròn, trên đỉnh có sừng giống tê giác lộ ra, miệng hơi kỳ dị, có thể khạc ra giống tắc kè hoa với lưỡi và răng cưa.
Phần bụng to béo lạ thường, được bao phủ bởi hai cái cánh cứng rắn màu vàng sáng bóng. Phía sau lại là đôi cánh mỏng gần như trong suốt.
Tuy nhiên, xét về kích thước quá lớn của côn trùng, thì đôi cánh sau này không đủ để hỗ trợ nó bay lên.
Con trùng khổng lồ đáp xuống mặt đất bằng sáu chân, chậm chạp di chuyển về phía trước.
Cái lưỡi dài rũ xuống bên cạnh đầu kéo lê trên mặt đất, phủ đầy bụi bẩn.
Đồng tử của Công Dương Hãn đột nhiên co rút lại, hắn rõ ràng nhìn thấy một mảnh vải dính máu trên lưỡi răng lởm chởm của con côn trùng kỳ lạ kia, đó rõ ràng là quần áo trên người Bạch Liên giáo đã chết trước cửa.
Chính con trùng này đã hút lấy hắn.
Tất cả mọi người, bảo gồm cả Vũ Đức Đệ đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng giây tiếp theo, con sâu trùng lạ đột ngột bay lên, nhắm thẳng một đường mà tăng tốc, đầu đập vào những cây cột của cung điện dưới lòng đất, đầu vỡ vụn, rơi xuống.
Không, không phải là do con trùng này bay lên, đôi cánh mỏng yếu đến đáng thương phía sau không hề động đậy, mà phía đuôi cũng không hề phun ra khí.
Nó đã bị một thứ gì đó, đạp bay ra ngoài...
Công Dương Hãn tập trung ánh mắt về phía sau cánh cửa đá.
Soạt… soạt…
Tiếng bước chân trầm ổn mà hữu lực, một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, bình tĩnh cọ xát giày xuống mặt đất, không để ý đến ánh nhìn của mọi người, hắn vỗ vỗ bức tường đá, cảm thấy ngọn nến trong cung điện dưới lòng đất rực lửa và con sông thủy ngân lấy làm kinh ngạc.
-Hùng vĩ bao la, khí thế hào hùng, đơn giản mà tinh tế, trang nhã nhưng vẫn rất hợp thời.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi nhìn cung điện dưới lòng đất, khen ngợi:
-Lăng mộ này xây dựng thật tuyệt vời , không biết ai là người đã thiết kế và xây dựng nó được như vậy. Đẹp đến mức khiến người ta muốn sớm được tới nơi này.
Hắn mặc áo choàng đen, tóc ngắn, đạo sĩ.
Trong đầu của mọi người, một tên ngày lập tức xuất hiện.
Vị mà gần đây, thanh danh vang dội.
- Đạo sĩ Tây Môn Tử?
Lệ Ngọc Sơn trầm giọng hỏi.
Đạo sĩ trẻ tuổi, hoặc là nói Lý Ngang, bình tĩnh nói:
- Chính là tại hạ.
-Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Lệ Ngọc Sơn chắp tay, trong thoáng chốc không biết nên nói gì mới thích hợp, bèn hỏi:
-Đạo trưởng cũng là vì Tường Thụy mà đến đây?
-Ừm.
Lý Ngang hờ hững gật đầu, nhắm mắt lại, nhanh chóng thay đổi thủ quyết, như thể đang bói toán vậy.
(Nếu như có người chơi ở đây, chắc chắn có thể nhìn ra được Lý Ngang hắn thật ra chỉ là đang dùng tay đàn tấu "Dã Phong Phi Vũ")
Không lâu sau đó, hắn mở mắt, cùng với bộ giáp trên đỉnh Kim Tự Tháp bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi nói:
-Tường Thụy, hẳn là đang nằm trong tay các hạ?
-Ồ?
Sài đại tiểu thư đặt thanh Frostmourne bằng giấy xuống đất, khoanh tay, hơi nâng cằm lên, lạnh lùng kiêu ngạo hỏi:
-Sao ngươi biết?
-Bởi vì ở trong cung điện này có một mùi hương vô cùng đặc biệt.
Lý Ngang thản nhiên cười nói:
-Nói ra chắc mọi người không tin, bần đạo biết một loại pháp thuật đặc biệt, một khi thi triển liền có thể ngửi thấy mùi hương trong phạm vi mười dặm. Ngay cả một giọt máu đã được pha loãng ngàn lần cũng có thể truy tìm được nơi mà nó phát ra.
Ngươi là cá mập à?
-Hóa ra là như vậy, ngươi ngửi thấy mùi máu tanh trên người Tường Thụy, rồi tìm đến đây đúng không?
Sài đại tiểu thư không nhịn được thầm chế giễu trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn tỏ vẻ như thường, tay búng cái tách.
Mấy con trùng đặc hiệu trượt trên trần nhà, sợi xích sắt lập tức rơi xuống, phía trên treo một chiếc lồng sắt, Tường Thụy nửa người nửa vượn nằm dưới đáy lồng, bất động không biết là còn sống hay đã chết.
-Nói một cách chính xác.
Lý Ngang liếc nhìn đoàn người An Nam ở đằng xa, cười nói:
-Là do trên người của Tường Thụy lâu ngày không được tắm rửa, nên mới phát ra mùi hôi thối.
Cao tăng chính là cao tăng, các vị tăng nhân đến từ An Nam được chỉ ra đã không tắm cho Tường Thụy trong một thời gian dài, mà chỉ dùng nước hoa để che mùi, nhắm mắt niệm phật, giống như người bị chỉ trích ngược đãi động vật căn bản không phải bọn họ.
-Mặc dù cô quên rất nhiều chuyện. Nhưng bản chất của cô chưa bao giờ thay đổi, chỉ thích sưu tập tất cả các loại bảo vật trên đời, kỳ trân dị thú, đem chúng cất trong các động phủ lầu các, tự mình cất giữ thưởng ngoạn. Giống những gì đã được ghi lại trong sách cổ.