Lý Ngang liếc nhìn Sài đại tiểu thư, lạnh nhạt nói:
-Con Tường Thụy có thể nói tiếng người này, liền bị cô bắt được.
Lệ Ngọc Sơn trái tim nảy một nhịp, vô thức hỏi:
-Đạo trưởng, ngươi sao lại biết vị tiền bối này?
-Hắn là Thái Sư Thúc Tổ của bần đạo, Vu Yêu Tử.
Lý Ngang thở dài, nhàn nhạt nói:
-Ài, nói ra cũng thật đáng tiếc, Thái sư tổ lúc còn sống tài hoa kinh người, thiên phú cực cao, cho dù là học đạo tu hành, chiến đấu chém giết, hay là luyện chế đan dược, rèn đúc, có thể nói là không cần học cũng biết, tiến bộ nhanh chóng, nhưng lại luôn không thể nhìn thấu hồng trần, thánh nhân bạc tình, cuối cùng bị tình vây khốn tổn thương, điên cuồng đến độ hóa ma, bị nhốt trong lòng đất. Bần đạo lần này đến Lữ châu, một là vì Tường Thụy, hai là vì điều tra về tình hình của Thái Sư Thúc Tổ.
Đám người nghe vậy ánh mắt lấp lóe, từ trước đến nay, chưa ai nghe qua về môn phái tiên sơn ngoài biển. Nhưng nhìn vào thực lực của Vu Yêu Tử, chẳng lẽ môn phái ẩn sĩ này lại có sức mạnh vượt xa ngoài sự tưởng tượng của bọn họ?
-Đúng rồi.
Lý Ngang ngẩng đầu hỏi:
-Người mang theo Tường Thụy xuống lòng đất, phó đà chủ Bạch Liên giáo phái Lữ Châu, Bạch Vĩnh Nghiên đâu rồi?
-Ý ngươi là người đã chạy vào với chiếc lồng sắt, quấy rầy giấc ngủ dài của ta?"
Sài đại tiểu thư đưa tay chỉ về phía binh đoàn quái vật có đủ những hình thù kỳ lạ phía bên dưới, dửng dưng nói:
-Có lẽ ông ta tình cờ phát hiện ra đường hầm này, muốn thông qua đường hầm này thoái khỏi thành Lữ Châu. Ta thấy những con vượn ông ta mang theo khá thú vị, vì vậy đã dẫn ông ta đến địa cung, đem ông ta luyện hóa thành con dối, giữ lại vượn người.
-Quả nhiên là thế.
Lý Ngang thở dài nói:
-Vốn dĩ tưởng rằng mấy nghìn năm cô độc có thể làm hao mòn tính tàn nhẫn bạo ngược của Thái Sư Thúc Tổ. Không ngờ bản chất yêu ma của cô đã sâu đến mức không thể diệt trừ. Nếu đã như vậy, chớ trách vãn bối bất tài, đưa cô trở về tiên đảo, một lần nữa phong ấn.
Sài đại tiểu thư cau mày, đôi mắt xanh dưới chiếc mũ sắt lóe lên:
-Ngươi định làm gì?
Lý Ngang không trả lời.
Đưa tay nắm chặt chuôi kiếm trên thắt lưng, hắn chậm rãi rút ra một thanh kiếm dài không có gì đặc sắc. Nhiệt độ trong cung điện dưới lòng đất giảm xuống đột ngột, mặt đất được bao phủ bởi một lớp băng giá dày đặc.
Dòng sông thủy ngân dài ngừng chảy, đông cứng thành băng, mọi người xung quanh đồng loạt rùng mình một cái, vội vàng vận chuyển pháp lực nhằm chống lại cái lạnh đang lan tỏa khắp nơi.
Đạo nhân của Tây Môn Tử chỉ cần rút kiếm, liền có thể ảnh hưởng đến thiên tượng?
Keng...
Lý Ngang rút kiếm ra khỏi vỏ, kiêu ngạo đứng đó, mũi kiếm chĩa xiên xuống đất, tư thế vô cùng đẹp trai.
-Thú vị.
Đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, Sài đại tiểu thư nghiêng đầu, nhẹ nhàng xoay Frostmourne bằng giấy trong lòng bàn tay, lãnh đạm đánh giá:
-Đáng tiếc, chút độ lượng này, còn thiếu nhiều lắm đấy.
Lời còn chưa dứt, vô số sợi xích khóa trên áo giáp thép đều bị đứt, Kim Tự Tháp bên dưới bộ áo giáp vỡ ra nổ tung, bốc lên khói bụi mù mịt. Toàn bộ cung điện dưới lòng đất đang rung chuyển dữ dội.
Xem ra, Sài đại tiểu thư không chút khó khăn mà phá vỡ phong ấn, giải phóng sức mạnh của bản thân.
-A, cuối cùng cũng được giải thoát.
Cô tùy ý nắn bóp nắm tay, phát ra tiếng kim loại răng rắc vỡ vụn, bước về phía Lý Ngang ở phía dưới, nói:
-Hử? Không chạy mà còn muốn tiếp cận ta, gan ngươi cũng lớn thật đó đồ tôn* của ta.
*Đồ tôn: đồ đệ của đồ đệ, học trò thế hệ thứ hai.
-Nếu không tới gần ngươi, làm sao gọt ngươi thành nhân côn* được đây?
*Nhân côn: là một loại tra tấn, chặt tay chân chỉ để lại đầu, khiến người ta chảy máu đến chết hoặc trở thành tàn tật.
Lý Ngang vẻ mặt bình tĩnh, cầm kiếm, đạp từng bước từng bước về phía trước.
Những viên gạch đá xanh kiên cố không thể bị phá hủy trực tiếp biến thành bột tại thời điểm chúng bị dẫm lên.
Những người vây xem ở một bên không biết chính xác mối quan hệ giữa hai người là như thế nào.
Nhưng họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng toàn bộ cung điện dưới lòng đất đang rung chuyển vì cuộc tranh giành giữa hai người bọn họ (thực chất là do con trùng đặc hiệu đang rung chuyển nền móng)
Đây chính là thần tiên đánh nhau sao?!
Đám đông xúm lại vào góc, cảm nhận được sự tàn phá đầy lạnh lẽo từ bên trong cung điện dưới lòng đất, đầy mặt kinh ngạc hoảng sợ nhìn hai người đứng ở giữa cung điện dưới lòng đất, không khỏi đem hai người họ so sánh với những người mạnh nhất mà mình biết đến.
Trong lúc này, tự nhiên cũng nảy sinh có một chút tín ngưỡng đối với các đạo sĩ của Tây Môn Tử.
Kế hoạch được thông qua.
Lý Ngang vẫn duy trì tư thế nâng kiếm bước đi, trong lòng rất bình tĩnh.
Hắn đã dành rất nhiều thời gian âm thầm xây dựng các đường hầm, và tìm mọi cách tụ tập những kỳ nhân dị sĩ ở Lữ Châu.
Mục tiêu cuối cùng, dĩ nhiên không phải là hủy diệt sạch sẽ tất cả. Thay vào đó, giống như trước đây, hiển linh trước mặt con người, để những tu sĩ này lưu truyền công tích của các đạo sĩ Tây Môn Tử tại thế gian.
Từ đó thu thập thêm tín ngưỡng chi lực.
Nhằm đạt được mục tiêu này, cần phải sử dụng một số công cụ người, công cụ trùng để thể hiện sức mạnh cường đại của các đạo sĩ Tây Môn Tử.
-Thanh Minh Quỷ Kiếm.
Sài đại tiểu thư hét lớn, giơ Frostmourne lên và chém về phía Lý Ngang.
Con trùng hiệu ứng đặc biệt ẩn trong bức tường đá ngay lập tức tạo ra ánh sáng rực rỡ xung quanh Sài đại tiểu thư.
Mô phỏng một vòng cung ánh sáng kiếm dài khoảng hai mươi mét, chặt đứt các tia sáng và cột trụ trái và phải, bay về phía Lý Ngang.
Không thể nào?!
Tròng mắt của đám người vây xem xém chút nữa rớt ra ngoài, kiếm khí vừa rộng vừa dài lướt qua mặt bọn họ, nhưng họ không cảm thấy bất kỳ sự dao động năng lượng nào.
Đây có phải là những điều không thể xảy ra mà truyền thuyết nói đến, có thể sử dụng hoàn hảo pháp lực, mà không tạo ra bất kỳ năng lượng bên ngoài nào, cảnh giới của ánh sáng thần thánh?
-Vô dụng, vô dụng!
Lý Ngang lắc đầu, dựng lên trường kiếm trước mặt, chính diện nghênh đón kiếm quang từ phía trước phóng tới.
Hắn tùy ý chém một nhát, vòng cung dài hoàn toàn bị xé làm đôi, dễ như trở bàn tay mà xuyên qua kẽ hở của kiếm quang, bước chân một chút cũng không loạn.
Ầm ầm!
Kiếm quang hai mảnh đánh vào mặt đất, trực tiếp đem mặt đất xé rách làm đôi, để lại trên mặt đất một vết nứt sâu hình chữ Λ (nhưng thật ra là do nhuyễn trùng đặc hiệu làm).