Hít ——
Quần chúng vây xem theo bản năng hít một ngụm khí lạnh.
Nếu như nói áo giáp kiên cường quét ra kiếm quang hình cung còn có dấu vết mà lần theo.
Vậy bọn họ hoàn toàn nhìn không hiểu động tác mới vừa rồi của Tây Môn Tử đạo nhân —— Không dùng bất kỳ pháp lực nào, khe khẽ chém một cái là đã có thể mài gọt kiếm quang.
Đây chính là một kiếm phá vạn pháp sao?
Kinh khủng đến vậy!
Công Dương Hãn mím chặt đôi môi, nhìn chằm chằm đạo nhân trẻ tuổi, đáy lòng có chút không cam tâm.
Hắn vốn cho rằng, coi như mình không phải người mạnh nhất trong số các tu sĩ trẻ tuổi, cũng hẳn là người đứng trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống chúng sinh.
Không ngờ tới vị Tây Môn Tử đạo nhân này lại từ nơi nào nhảy ra.
Rõ ràng hình như cùng tuổi với mình, mà thực lực lại cao đến cảnh giới hoàn toàn nhìn chẳng hiểu.
-Tà Phong Thần trảm!
-Xích Viêm thánh phách!
-Vân Lãng thần đao!
Sài đại tiểu thư giống như đang báo tên món ăn, đứng tại chỗ phóng ra từng đạo ánh kiếm muôn màu muôn vẻ.
Nhưng Lý Ngang không tránh không né, chỉ khua trường kiếm cổ xưa, một kiếm phá vạn pháp.
-A, không tệ.
Sài đại tiểu thư xử Frostmourne trên đất, trầm thấp khàn khàn nói:
-Thế nhưng mà, ngươi có thể đột phá quân đoàn Thiên Tai của ta không?
Cô giương bàn tay lên, hướng về phía Lý Ngang, gầm nhẹ nói:
-Vương Chi Quân Thế! Công kích!
Binh đoàn quái vật lít nha lít nhít chen chúc phía dưới Kim Tự Tháp, giống như đã nhận được chỉ thị nào đó, cùng nhau rít gào hét lên điên cuồng.
Tập kích bất ngờ về phía Lý Ngang.
Trong cung điện dưới lòng đất vang dội tiếng bước chân gấp gáp chạy đạp.
Đối mặt trước quân đoàn có thế lực hùng hậu, vẻ mặt Lý Ngang vẫn bình tĩnh như cũ, tay phải cầm chuôi kiếm, giơ ngang lưỡi kiếm, hai ngón tay trái nâng mũi kiếm.
-Ta có một kiếm, có thể dời núi, có thể lấp biển, cũng có thể ôm trăng. Xin mời chư vị nhìn qua.
Lý Ngang cất cao giọng nói.
Hai ngón nắm kiếm, chậm rãi trình về phía trước một cái.
Động tác này hiển nhiên không hề thi triển bất kỳ pháp lực nào, trên bản chất cũng không có bất kể hiệu quả gì.
Nhưng ở trong mắt quần chúng vây xem, bất luận quái vật nào bị Tây Môn Tử đạo trưởng chĩa mũi kiếm vào, thân thể ngay lập tức sẽ bành trướng, đến mức nổ tung.
Quân đoàn quái vật trùng trùng điệp điệp, không kịp vọt tới trước người Lý Ngang, đã lần lượt phát nổ từ trái qua phải, giống như pháo bắn liên hoàn.
Cuối cùng đã bung tét chỉ sau một tiếng.
Cả tòa cung điện dưới lòng đất tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, trôi giạt xông thẳng vào tủy não.
Cái này... Cái này...
Bọn người Lệ Ngọc Sơn bị bao phủ trong sương máu đầy trời, cảm nhận được sự ẩm ướt trên da như có như không, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Lợi dụng ấn ký thần minh, Lý Ngang dẫn nổ tất cả quái vật hư giả, bình tĩnh mà lạnh lùng buông trường kiếm xuống, chậm rãi phun ra một ngụm khí đục.
-Thiếu chủ, Thiếu chủ, ngươi sao vậy, Thiếu chủ!
Nơi xó xỉnh trong địa cung vang lên tiếng la thê lương hấp dẫn sự chú ý của đám người, Lệ Ngọc Sơn và Ngư Khánh Thu quay đầu nhìn lại.
Phát hiện đám người Bạch Liên giáo đang trốn trong góc, dương như đã bị mũi kiếm của đạo trưởng Tây Môn Tử chĩa tới, từng thân thể chầm chậm bành trướng.
Chúng người Bạch Liên giáo tu vi tương đối thấp, chiều hướng bành trướng trên người là rõ ràng nhất.
Mấy giây ngắn ngủi, đã trở nên giống như khí cầu bị thổi phồng hơi.
Mà đám người Bạch Liên giáo tu vi tương đối cao, thì còn có thể ngắn ngủi chống lại chiều hướng sưng vù trong thời gian ngắn.
Chỉ là sắc mặt trắng bệch.
Eo, đầu, cánh tay, khuôn mặt, lộ ra vẻ sưng vù khuếch trương như bị tiêm nước.
-Thiếu chủ, Thiếu chủ ngươi còn ổn không?!
Trên mặt Tống Kiệt cũng có sưng vù quái dị.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý, mặt mũi tràn đầy lo lắng tuyệt vọng nhìn Công Dương Hãn đứng ở một bên.
Lúc này, ngoài mặt Bạch Liên Thiếu chủ tái nhợt, hai chân như rễ cắm đâm xuống nền đất, toàn thân không ngừng run rẩy, hàm răng trên dưới run lên.
Hắn có thể cảm nhận được, trong cơ thể mình có thứ gì đó, đang sinh trưởng lan tràn.
Cơ bắp bành trướng, xương cốt căng ra, bôi dịch máu độc, ăn mòn lý trí.
Là kiếm của Tây Môn Tử đạo nhân...
Hay là sợi nấm mà hắn đã trúng phải khi ở trong địa đạo?
Công Dương Hãn dốc sức suy nghĩ, xung quanh không ngừng vang lên tiếng nổ tung bồm bộp từ những kẻ của Bạch Liên giáo, trường sam trắng toát không nhiễm bụi trần bị máu tươi nhuộm đỏ.
-Ồ?
Lý Ngang như là không chú ý đến kiếm thế của mình, sẽ lan đến gần lũ người Bạch Liên giáo ở xa kia như vậy.
Hắn hơi có vẻ xấu hổ mà cười cười:
-Ngại quá, tôi không để ý mấy người cũng trúng chiêu.
-Ngươi... Ngươi...
Cả người lão giả lông mày trắng sưng vù, giận đến nỗi hốc mắt như muốn nứt ra, gian nan bước ra một bước, duỗi một ngón tay chỉ về phía Lý Ngang đằng xa, dường như muốn truy vấn biện pháp giải cứu.
-Kiếm thế này của bần đạo tên là Kiếm Nhập Tam.
Là dẫn động linh khí từ trời đất và pháp lực trong cơ thể mục tiêu để chúng va chạm, để rồi khiến pháp lực của mục tiêu mất khống chế, cơ thể bành trướng cho đến nổ tung.
Lý Ngang lo lắng nói:
-Chiêu này quá hung hiểm tàn nhẫn, làm trời đất oán giận, mà lại chẳng có phương pháp bổ cứu.
Cho dù là bần đạo, cũng chỉ dám dùng để giết hại tính mạng của lũ yêu ma.
Có điều nếu chư vị đều là đám Bạch Liên giáo tội ác tày trời, vậy thì bần đạo không có gánh nặng nào trong lòng hết.
Xin chư vị cứ an tâm.
Bần đạo sẽ vì các ngươi mà niệm tụng 《 Diệu kinh cứu khổ Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo》...
Những thứ này đương nhiên cũng là nói mò.