Từ khi còn ở trong địa đạo, những tên Bạch Liên giáo đã sớm bị lây nhiễm bởi sợi nấm.
Triệu chứng trước mắt, chẳng qua là do Lý Ngang khởi động thần lực, dẫn nổ sợi nấm mà thôi.
-Ta... Liều mạng với ngươi...
Khuôn mặt lão giả lông mày trắng dữ tợn, không để tâm đến việc trong cả cơ thể truyền đến cơn đau kịch liệt, cưỡng ép thôi động pháp lực, toàn thân trên dưới đều dấy lên ngọn lửa đỏ nóng rực.
-Đạo trưởng cẩn thận! Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Bạch Liên giáo, chuyên để đốt cháy linh hồn. Một khi dính phải, cho dù có chặt đứt tứ chi cũng không thể nào tránh thoát!
Bọn người Lệ Ngọc Sơn phía xa xa chỉ mong sao lũ người Bạch Liên giáo đi tìm chết, thấy thế vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Đạp đạp đạp!
Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt cả người lão giả lông mày trắng, ông ta giẫm lên gạch đá trong địa cung đã tan nát vô cùng, chớp nhoáng đánh tới.
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể ông ta đã sớm bị sợi nấm ăn mòn đục rỗng, mặc dù Nghiệp Hỏa thiêu hết sợi nấm, nhưng tình trạng vết thương đang tồn tại, đủ khiến ông ta chết trăm ngàn lần.
Bây giờ công kích về phía Tây Môn Tử đạo nhân, thay vì nói là người sống vẫn nắm được ý chí của bản thân, chẳng bằng nói là một cơ thể tàn phế chỉ còn sót lại những chấp niệm mãnh liệt mà thôi.
-Nghiệp Hỏa ư?
Lý Ngang gật gật đầu, mũi chân khều một cái trên mặt đất, khiêu lên một khối đá vụn to bằng cái thớt, đá về phía lão giả lông mày trắng.
Ầm!
Nắm đầm nhìn có vẻ gầy guộc dễ dàng đánh xuyên qua tảng đá.
Khuôn mặt lão giả lông mày trắng gầy đét dữ tợn, dưới bóng Nghiệp Hỏa chiếu xuống, tựa như yêu ma.
Ầm!
Lại thêm một tảng đá lớn bay tới.
Lão giả lông mày trắng trực tiếp công kích về phía đạo nhân trẻ tuổi, không tránh không né, một quyền đánh xuyên qua hòn đá.
Ông ta có thể cảm nhận được sinh mạng của mình đang nhanh chóng thiêu đốt, nhưng chỉ cần có thể bảo vệ Thiếu chủ, cái này thì có quan trọng gì?
Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên phải lập! Bạch Liên Hoa mở, Minh Vương xuất thế!
Thiết quyền đánh nát tảng đá thứ ba tung tóe bay đến.
Nhưng mà trong con mắt ông ta, lại không thể phản chiếu ra dáng hình Tây Môn Tử đạo nhân đang đứng tại chỗ.
Người đâu...
Lão giả lông mày trắng theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, trông thấy trên không trung, bên trong mảnh vụn từ hòn đá mà bản thân vừa đánh nát, chậm rãi hiện ra một bóng hình một đạo nhân.
Vừa rồi Lý Ngang lợi dụng 【 Tướng vị chi giày 】 đặc hiệu ẩn giấu trong hòn đá, vẻ mặt bình tĩnh ra khỏi trạng thái tướng vị.
Cầm chuôi kiếm, tiện tay cắm lưỡi kiếm vào trong hốc mắt của lão giả lông mày trắng.
Trường kiếm xưa cũ xuyên qua hốc mắt, đâm ra từ sau đầu sọ.
Máu tươi đỏ thẫm còn chưa kịp chảy từ mũi kiếm xuống, đã bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa nuốt mất.
Trên mặt lão giả lông mày trắng lộ ra vẻ dữ tợn, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc mà khô khan.
Thần trái trong đôi con ngươi nhanh chóng biến mất, dường như đã sa vào một cơn mê mang nào đó.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa còn đang thiêu đốt, rõ ràng là gần trong gang tấc, lại không cảm giác được nhiệt lượng gì.
Dù cho ký chủ có bỏ mình, thế lửa vẫn không hề triệt giảm, ngược lại còn cháy bùng thêm hơn nữa.
Giống như rắn men theo lưỡi kiếm bò đến.
Lý Ngang buông chuôi kiếm ra, tiện tay phóng một cái【 Toái Vật Tán Xạ 】, đánh bay thi thể của lão giả lông mày trắng ra xa.
Còn bản thân mượn lực đẩy mà nhẹ nhàng, linh hoạt đáp xuống mặt đất, rũ áo khoác đen một cái, tiêu sái lại thoải mái.
Nếu gương mặt này của Tây Môn Tử có thể anh tuấn thêm mấy phần, nhất định có thể bắt được vô số trái tim thiếu nữ.
-Thiếu chủ! Ngươi tỉnh táo lại đi!
Toàn thân sưng vù Tống Kiệt dùng hai tay gắt gao quấn Công Dương Hãn thân thể, thê lương hô:
-Tiền bối ông ấy hy sinh, là vì để ngài tranh thủ thời gian mà chạy thoát thân!
Ngươi không thể vì báo thù, mà phụ lòng nỗi khổ tâm của ông ấy được!!
Ngươi thả ta ra đi!
Sắc mặt Công Dương Hãn xanh xám, nơi khóe mắt nổi lên từng sợi gân xanh.
Lão giả lông mày trắng nhìn hắn lớn lên, với hắn mà nói vừa là hầu vừa là thầy.
Sư trưởng bị người mưu hại ngay trước mắt mình, sao có thể không mục tí tẫn liệt* đây?
*Mục tí tẫn liệt: Hốc mắt nứt ra, diễn tả sự tức giận đến cực điểm.
Nhưng giờ phút này pháp lực của hắn đã khốn cùng, thuộc hạ gần như hoàn toàn thương vong.
Gần có Tây Môn Tử đạo nhân cao thâm khó dò, xa có Vũ Đức Vệ đề kỵ lặng lẽ nhòm ngó....
-Ngươi buông ra cho ta!
Công Dương Hãn gào thét gầm gừ, hai tay dùng hết toàn lực để chống đỡ ra phía ngoài, muốn tránh thoát khỏi trói buộc từ Tống Kiệt.
Nhưng mà không biết tên này đã uống lộn cái thuốc gì rồi, lực mạnh còn có thể so với yêu ma.
Siết đến mức xương sườn của Công Dương Hãn gần như đứt gãy, hai mắt tràn đầy tơ máu, ngay cả thở cũng chẳng thở được.
-Không! Ta không thả.
Tống Kiệt dùng lời nghiêm nghĩa chính mà quát.
Dưới con mắt hắn đã mọc dài ra từng cây sợi nấm, cả khuôn mặt sưng vù như bị tích ong độc:
-Nếu ta buông Thiếu chủ ra, nhất định ngài sẽ xông lên cùng quyết phân sinh tử với Tây Môn Tử đạo nhân.
Hôm nay cho dù có phải hy sinh tính mạng của tiểu nhân, cũng nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho ngài!
Ngươi không buông ta ra mới chết đấy!
Công Dương Hãn tức đến nỗi thở không ra hơi, một khuỷu tay đập lên eo sau lưng Tống Kiệt.