Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 768 - Chương 768: Tan Biến

Chương 768: Tan biến Chương 768: Tan biến

Thừa dịp hắn ta hơi buông hai cánh tay lộ ra khe hở, bất chợt tránh thoát.

Vặn người dùng một chưởng vỗ lên mặt Tống Kiệt.

Hắn đã sớm chịu đựng Tống Kiệt từ rất lâu, lúc này bèn nén giận ra tay.

Vậy mà khiến cả đầu Tống Kiệt đều nổ thành mảnh vụn, chính tay tự kết liễu một tên của Bạch Liên giáo đi theo mình cuối cùng.

Đạp, đạp.

Cơ thể không đầu của Tuấn Kiệt lui về sau mấy bước, loạng choạng quỳ rạp xuống đất.

Cơ thể bành trướng không ngừng, toàn thân cao thấp với vô cùng vô tận sợi nấm trắng xanh sinh trưởng lên từ lỗ chân lông trên da thịt, giống như bồ công anh tròn trĩnh không chút thiếu sót.

Công Dương Hãn không thèm quan tâm đến thi thể của Tống Kiệt, một bên vận chuyển pháp lực không có mấy còn sót lại, chống cự sự ăn mòn của sợi nấm trong cơ thể.

Một bên đưa tay sờ vào trong ngực.

Chuẩn bị lấy ra bí bảo có tác dụng phụ cực lớn, khởi động bảo vật, nhằm giúp bản thân có thể chạy đi từ trong tòa cung điện dưới lòng đất này.

Chỉ cần có thể chạy khỏi nơi đây, hắn sẽ có thể cầu viện phụ thân Quảng Mục hộ pháp, dẫn tới hàng ngàn hàng vạn Bạch Liên tinh nhuệ, san bằng thành Lữ Châu!

Để cái gì mà Vũ Đức Vệ, Tây Hán, Tây Môn Tử đạo nhân hết thảy đều phải trả giá đắt! !

Loong coong ——

Mưa tên xé rách không khí, vô số thân phi kiếm lướt qua mặt đất đánh tới.

Từ xa, Vũ Đức Vệ đề kỵ nhìn thấy Công Dương Hãn lấy ra một lá bùa nhăn nheo, bất chấp nhắc nhở cho Tây Môn Tử đạo nhân.

Vội vàng xuất thủ, muốn ngăn Công Dương Hãn lại trước khi hắn xé mở lá bùa.

Phi kiếm cổ xưa đánh nát từng tầng từng tần che chắn trên người Bạch Liên Thiếu chủ, bó tên bằng thép tinh xuyên qua cơ thể Công Dương Hãn, khiến hắn bất chợt nôn ra một ngụm máu tươi đỏ hồng.

Nhưng khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười.

Hắn dùng bàn tay vững vàng nắm được lá bùa, cảm thụ dục vọng thôn phệ đến từ lá bùa truyền vào bản thân.

Không chút do dự dứt khoát đưa toàn bộ pháp lực, tinh lực, thậm chí là cả tuổi thọ tương lai của chính mình vào trong đó.

Từng chút từng chút, khiến lá bùa mực đỏ chậm rãi xé mở...

-Thiếu chủ ——

Giọng nói trầm thấp u oán bỗng nhiên vang lên trước người, Công Dương Hãn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới.

Liền thấy một đóa bồ công anh khổng lồ bay ngay trước mắt mình.

Tống Kiệt không đầu trôi lơ lửng giữa không trung, cả người sưng vù như quả bóng hơi.

Từ mặt cắt nơi cái cổ bị gãy lìa, phát ra một hồi thanh âm trầm thấp khàn khàn:

-Ngài ở đâu? Sao ta nhìn thế nào cũng không thấy ngài?

Da đầu Công Dương Hãn đã sắp vỡ tung, không để ý lá bùa đang nghiền ép tuổi thọ của bản thân, liều mạng xé mở lá bùa.

-Tìm được rồi.....

Cái cổ trên thân của Tống Kiệt trôi nổi, nhắm ngay Công Dương Hãn với gương mặt tràn đầy hoảng sợ.

Hai tay nắm lấy cổ tay Bạch Liên Thiếu chủ.

-Hóa ra, ngài ở chỗ này à.....

Ầm!

Tống Kiệt bỗng nhiên nổ tung.

Ánh lửa ngút trời dấy lên, sóng xung kích nổ tung trực tiếp hất bay vô số thân phi kiếm lao đến, khiến chúng nặng nề đập vào vách đá, leng keng rơi xuống đất, không động đậy được nữa.

Lệ Ngọc Sơn phía xa xa, Ngư Khánh Thu miễn cưỡng mở đôi mắt đã bị ánh sáng mạnh mẽ làm chói mù, định thần nhìn lại.

Chỉ thấy Tống Kiệt nguyên là đang lơ lửng tại nơi không có vật gì, nền gạch đá phía dưới bỗng không cánh mà bay, lưu lại một hố đất lõm xuống cháy đen xì.

Mà vị Công Dương Hãn kia... Chỉ còn lại một cặp bắp chân cháy đen còn đứng tại chỗ.

Các bộ phận khác trên cơ thể, không biết đã rải rác đến nơi nào trong địa cung.

Bạch Liên Thiếu chủ, bỏ mình.

-Ôi.

Tây Môn Tử đạo nhân thở dài một cái, nhẹ nhàng lắc đầu:

-Chủ tớ tình thâm, thật là khiến người ta cảm động.

Đáng tiếc, mấy người của Bạch Liên giáo này trước chiến dẫn quân, trong chiến thì đầu hàng, sau chiến lại tranh công, không chiến thì tranh chấp nội bộ.

Tụ thị nhất đà thỉ, tán thị mạn thiên hi*.

*Hợp lại thành một đống phân, tan ra lại thành sao sáng, ý chỉ nhóm/đội hợp tác với nhau thì chẳng ra tích sự gì, nhưng nếu mỗi người một ngả lại có thể làm nên chuyện.

Cái kiểu quần thể rời rạc thế này, chỉ có nhiệt tình, chứ nhất định chẳng thể làm nên đại sự.”

Hắn ta xoay người lại, nhìn về phía Sài đại tiểu thư, bình tĩnh nói:

-Kế tiếp, vẫn là giải quyết chuyện giữa chúng ta thôi.

-A.

Sài đại tiểu thư lắc đầu, kịch liệt hét lên:

-Đỉnh cao bất tử, kiêu hãnh giữa thế gian, có vu sứ ta sẽ có trời.

-Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể giết được ta sao?

-Vậy cứ thử tiến lên thêm một bước xem!

Khi tay của cô giơ cao Frostmourne bằng giấy lên, thì phía sau lưng bỗng bừng sáng lên ánh hào quang vạn trượng không thể lý giải được.

-Thanh kiếm này của ta chính là nơi lưu trữ hoài bão và giấc mộng mặc dù bi thương nhưng cao quý của tất cả những người lính đã tan biến trên chiến trường từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai,

-Ý chí như vậy đáng giá để phô trương, tín nghĩa như vậy nhất định phải thực hiện,

-Vua của chiến thắng sẽ cao giọng đọc lên tên thật của kỳ tích này, đó chính là ------ Thệ Ước Thắng Lợi Chi Kiếm!

Ánh sáng rực rỡ sau lưng nàng đạt đến đỉnh điểm, kiếm quang màu trắng từ trên đỉnh trường kiếm dọc theo toàn bộ cung điện dưới lòng đất, chém về phía Lý Ngang.

Bùm!

Mặt đất vốn đã đổ nát của địa cung trong nháy mắt nhanh chóng nứt ra, từ một tách thành hai,

Toàn bộ cung điện đang rung chuyển dữ dội, đá vụn và vụn băng bị chấn động bay lên cao, chống đỡ mái vòm đá khổng lồ đang trực tiếp rơi xuống.

Lệ Ngọc Sơn còn sống và bọn người Ngư Khánh Thu vô cùng kinh hãi tuyệt vọng khi chứng kiến cảnh trời đất sụp đổ này.

Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng đường hầm đi ra đã bị bùn cát cuồn cuộn bao phủ hoàn toàn, cơ bản là không còn đường để lui.

Sau một hồi lâu, ánh kiếm xuyên qua địa cung cuối cùng cũng yếu ớt tan biến,

Nhưng điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là,

Lý Ngang vẫn đứng yên không nhúc nhích, dưới chân còn có một cây cột đá cỡ bằng bàn tay đang đứng lẻ loi, vô cùng nổi bật trong khe đá âm u.

Bình Luận (0)
Comment