Giống như là hắn đang cắt ngang, phá hủy hết thảy mọi thứ ở bên trong kiếm quang mạnh mẽ đó.
Mà vẫn có thể tự bảo vệ chính mình, cho dù dưới chân chỉ có một tấc đất.
-Phù...
Lý Ngang chậm rãi thở ra một hơi, chắp tay ra sau lưng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình tĩnh, áo bào đen trên người cũng không hề dính lấy một hạt bụi nào.
Hắn nâng cánh tay lên, biến chưởng thành đao, rồi nhàn nhạt nói:
-Cảnh giới tối cao nhất của kiếm pháp chính là trong tay không có kiếm, trong lòng cũng không có kiếm, chỉ lấy chí lớn bao dung hết thảy mọi thứ,
-Đó mới chính là không sát sinh, nhưng vẫn có hòa bình ...
Nói xong chữ cuối cùng, Lý Ngang mở mắt ra, chậm rãi vung tay lên chém xuống.
Không có tiếng ồn chói tai, cũng không có hiệu ứng ánh sáng lộng lẫy,
Đám người Ngư Khánh Thu chỉ nhìn thấy những bộ phận của cây cột trụ còn sót lại trong địa cung đột nhiên tự động tan rã.
Như quân cờ domino từng cây từng cây lần lượt đổ ập về hướng Kim Tự Tháp.
Răng rắc!
Áo giáp thép trên đỉnh Kim Tự Tháp giống như đã bị rút hết tất cả sức lực, ảm đạm đổ sụp xuống đất.
Bên dưới bầu trời đầy đá rơi, hắn lẩm bẩm nói:
-Thật là lợi hại ... Kiếm chiêu ...
Lý Ngang giẫm lên mép đá rơi nhẹ nhàng bay lên đỉnh Kim Tự Tháp, sắc mặt có vẻ hơi bi thống đưa tay vuốt xuống hai tròng mắt màu xanh lam của áo giáp sắt.
Sau đó đứng dậy, nhìn về phía đám người Vũ Đức Vệ đang chen chúc trong góc.
Rồi giơ chưởng vỗ vào cánh cửa đá bên cạnh, cánh không đánh vỡ cửa đá, để lộ ra một đường hầm chưa sụp tối đen như mực.
-Chư vị tự mình đào thoát đi, bần đạo vẫn còn có chuyện muốn làm.
Lý Ngang đạm mạc nói:
-Còn về phần điềm lành này, bần đạo sẽ mang đi.
-Nếu như Tây Hán Vũ Đức Vệ muốn lấy lại điềm lành, thì cứ việc đến tìm bần đạo, tại hạ nguyện ý phụng bồi.
Toàn bộ địa cung đã sắp sụp đổ hoàn toàn,
Những kỳ nhân dị sĩ đã tận mắt nhìn thấy thần tiên đánh nhau làm sao còn dám có ý kiến dị nghị gì,
Sau khi từ xa bái tạ Lý Ngang xong liền vội vàng bay vào cửa, chạy ra khỏi địa cung.
Còn những binh sĩ Vũ Đức Vệ còn lại dưới sự dẫn dắt của Lệ Ngọc Sơn cũng chui vào trong đường hầm.
Ngư Khánh Thu nhìn điềm lành đang treo lơ lửng trên cao, rồi lại nhìn qua Tây Môn đạo sĩ khí định thần nhàn, mặc dù không cam lòng nhưng hắn cũng chỉ có thể nghiến răng, cúi đầu, đi theo đoàn người bước vào trong đường hầm.
Lý Ngang bình tĩnh đứng ở trung tâm địa cung đang sắp sụp đổ,
Dựa vào những binh khí sinh vật được giấu trong mọi ngóc ngách của hệ thống đường hầm
Xác nhận tất cả những kẻ ngoại lai đều đang chạy trốn về phía trước dọc theo đường hầm không ngừng sụp đổ xong,
Lúc này mới búng tay ra lệnh cho con nhuyễn trùng đặc hiệu trong vách đá ngừng lay động địa cung, rồi nhân lúc xung quanh không còn ai duỗi lưng một cái.
Gian nan trắc trở diễn xong vở kịch này, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mà mình mong muốn.
Không bao lâu nữa việc Tây Môn đạo nhân giết chết thiếu chủ Bạch Liên, cướp đi điềm lành sẽ vang danh khắp thiên hạ.
-Đi hết rồi sao?
Sài đại tiểu thư thò đầu ra khỏi bộ khải giáp, nhìn xung quanh một lúc,
Sau khi xác nhận rằng không còn ai, mới “Hây a" một tiếng nhảy ra khỏi áo giáp, hai tay chống nạnh, ưỡn cao lồng ngực đắc ý nói:
-Thấy màn diễn vừa rồi như thế nào? Có thể giành được một ghế trao giải Oscar không?
-Tôi cảm thấy chưa được ổn lắm.
Lý Ngang lắc đầu nói:
-Mặc dù lời thoại tràn đầy cảm xúc, nhưng kỹ năng diễn xuất lại phô trương quá nhiều, vẫn còn phải luyện thêm.
-Xì!
Sài đại tiểu thư lè lưỡi bày tỏ kháng nghị.
-Được rồi, đến lúc làm chính sự.
Lý Ngang sờ sờ lên tóc của Sài đại tiểu thư, rồi thu cô vào lại trong cơ thể, sau đó lấy ra 【rương chăn nuôi thú cưng tự động】, khởi động ấn ký thần minh trên mu bàn tay của mình.
Bắt đầu ra lệnh cho hệ thống nhuyễn trùng trong toàn bộ địa đạo của địa cung bò trở về trong rương.
Sau khi cất kỹ nhuyễn trùng xong, Lý Ngang mới bình tĩnh cầm con vượn người vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh dưới đất lên.
Rồi tiếp tục đi đến một cánh cửa đá nào đó, đẩy cánh cửa ra, đi theo mật đạo trở về lại mặt đất.
Mà địa cung cùng với tất cả các đường hầm cũng đều sụp đổ theo kế hoạch, chôn vùi mọi bí mật xuống lòng đất của Lữ Châu.
Trong phòng bên ngoài dịch trạm của Lữ Châu Thành, Hình Hà Sầu đang ngồi dựa vào cửa sổ, liếc mắt nhìn về nơi xa xa đang bị ngọn lửa rợp trời thiêu đốt của Lữ Châu Thành.
Liễu Vô Đãi ngồi trong góc yên lặng bảo trì cung tên,
Vạn Lý Phong Đao đang ngồi trên bàn, nhìn cuốn truyện tranh manga trong tay, lòng bàn chân vì sốt ruột lo lắng mà run lên.
-Sao vẫn còn chưa quay lại?
Vạn Lý Phong Đao để truyện tranh xuống, nhịn không được nói:
-Hay là chúng ta đi xem thử một chút?
Hình Hà Sầu lướt ngón tay qua lớp bụi trên mép cửa sổ, do dự một chút rồi không quay đầu lại nói:
-Cứ chờ một chút đã.
Lý Ngang chỉ nói bản thân có một cái kế hoạch hoàn hảo, để cho bọn họ ở ngoài dịch trạm chuẩn bị tiếp ứng, nhưng lại không nói thời gian gặp mặt cụ thể.
(Thực ra mà nói. Lúc trước Lý Ngang có đưa cho Hình Hà Sầu một cái cẩm nang, để cho hắn nửa đêm mở ra xem.
Sau khi mở nó ra, mới phát hiện trong đó là một tờ giấy.
Trên đó viết: Sau năm phút nữa tôi sẽ đến, nếu như không đến, đọc lại câu này một lần nữa)
-Vù vù--
Con ong trinh sát đang nằm ở trên trần nhà của phòng chợt chậm rãi đáp xuống bàn,
Dùng xúc tu nhúng vào trong tách trà, viết mấy chữ lên trên bàn
-Nhìn ra ngoài cửa sổ.