Hắn lãnh đạm đứng bên trong những cột sét, nhìn mấy tên kia cầm lấy quyết pháp, sư huynh đệ khuôn mặt dữ tợn, yếu ớt thở dài:
-Ta nói rồi, không có tác dụng gì đâu.
Chỉ thấy hắn tùy tiện vung tay lên, mấy tên Long Hổ sơn đạo nhân trực tiếp bay tứ tung ra ngoài, đầm đầu vào lan can trên thuyền.
Cột trụ sét mất khống chế bị bóp méo biến dạng, bổ về phía mặt sông Lăng Hà, khiến cho mấy trăm con quái vật nòng nọc hóa thành bột mịn.
-La Tư Viễn!
Đạo nhân trung niên gian nan đứng lên, gầm nhẹ nói:
-Ngươi điên rồi! Ngươi giống như sư phụ ngươi!
-Sư huynh không cần phải lo lắng, thần trí ta vồ cùng tỉnh táo, sẽ không dẫm vào vết xe đổ của sư phụ ta.
Ánh mắt La Tư Viễn nhìn khuôn mặt mờ mịt kinh ngạc của các tu sĩ đứng quanh mình, mỉm cười giải thích nói:
-Sư phụ bần đạo hiệu Quảng Trần Tử, là sư huynh đệ với chưởng giáo đương nhiệm của Long Hổ Sơn.
-Tính tình ông ấy cổ quái, hỉ nộ vô thường.
-Cho dù là trưởng lão cao quý, nhưng lại cực lỳ phiền chán tiếp xúc với việc chỉ dạy, thường xuyên không nói lời nào một mình rời khỏi Sơn môn, không rõ tung tích. Trong môn phái đại đa số đệ tử ngay cả mặt của ông ấy cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
-Mà cái chết của ông ấy, ừm, theo cách nói ngoài kia thì tuổi thọ cạn kiệt tự nhiên, không bị bệnh tật gì mà qua đời.
-Trên thực tế...
-Trên thực tế, Quảng Trần Tử sư thúc chết vì điên.
Đạo nhân trung niên dựa vào lan can thấp giọng nói:
-Mười mấy năm trước, ông ấy âm thầm từ bên ngoài núi trở về, một thân một mình ngồi yên trên đỉnh ngọn núi cao nhất ở núi Long Hổ, ngửa mặt lên trời.
-Bất luận là chưởng môn, trưởng lão hỏi gì, ông ấy cũng không nói chuyện.
-Chỉ là mấy ngày sau đột nhiên đứng lên, tự mình lẩm bẩm “ta hiểu rồi”, trực tiếp đi tới lôi vân, với ý đồ độ kiếp thành tiên.
-Nhưng mà, thiên kiếp bình thường há lại có thể độ?
-Quảng Trần Tử sư thúc tu vi còn chưa đạt đến mức hoàn hảo, lại miễn cưỡng dẫn động lôi kiếp, khiến cho trời xanh tức giận, tăng thêm lôi vân.
-Tuy có sư thúc sư bá hợp lực cùng bảo vệ che chở, ỷ vào đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần thủ sơn, miễn cưỡng gắng gượng qua chín chín tám mươi mốt lôi kiếp.
-Nhưng vẫn bản thân vẫn bị trọng thương, đạo cốt tan vỡ.
-Cho dù thi triển Thái Âm luyện hình cũng vẻn vẹn chỉ có thể kéo dài hơi tàn mấy ngày, cuối cùng vẫn ôm hận qua đời.
La Tư Viễn gật gật đầu nói:
-Sau khi sư phụ chết lệnh ta đưa di hài của người về cố hương an táng.
-Mà trên thực tế, ý nguyện của người là để ta phân chia di thể của người thành mấy phần sau đó chôn giấu trong các khu vực khác nhau.
-Cho dù sau khi chết cũng có thể giúp ta vạch trần chân tướng.
-Lại là chân tướng.
Đạo nhân trung niên ho khan, khó khăn nói:
-Cho nên ta mới nói ngươi và sư phụ của ngươi đều điên hết rồi.
-Vì một chân tướng hết sức vô lý mà lãng phí thiên phú của bản thân, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm.
-Buổi sáng nghe được, buổi tối chết cũng không sao.
La Tư Viễn lạnh nhạt nói:
-Nếu như theo đuổi chân lý mà cũng phải nhìn trước ngó sau, giẫm chân tại chỗ, vậy còn gọi gì là tu đạo, luyện cái gì tâm chứ.
Hắn ta dừng lại một chút, nhìn mọi người xung quanh, lạnh nhạt giải thích nói:
-Sư phụ Quảng Trần Tử của bần đạo thiên tư trác tuyệt, là người thông minh nhất thế gian.
-Cùng những người sư huynh đệ xung qunh chỉ niệm tụng ‘đạo, đạo, phi thường đạo’ vô cùng khác biệt, người không hài lòng với những giải thích độc quyền trong các điển tịch.
-Trời đất bắt đầu từ đâu? Tại sao mặt trời mặt trăng mọc?
-Vào thời đầu cổ đại, là ai truyền đạo?
-Trên dưới chưa thành hình vậy nghiên cứu từ đâu?
-Trên điển tịch có nói, lão tử chính là hóa thân của đại đạo.
-Ông ấy được sinh ra trước khi trời đất có hình dáng, bắt đầu từ trước Thái Sơ, đi trong những kỷ nguyên quá đơn sơ. Lơ lửng trong sáu khoảng không, ra vào cõi U Minh, nhìn những thứ hỗn hợp chưa tách biệt, nhìn những thứ trong đục chưa được phân ra.
-Ông ấy từ lúc khai thiên lập địa, hóa thân vào thế giới, phò tá quân vương, truyền kinh thụ nghiệp, giáo hóa dân chúng.
-Trên điển tịch có nói, là đại thần Bàn Cổ chém tạo ra những thứ sơ khai như trứng gà, tạo ra trời đất, lấy thân mình tạo ra vạn vật.
-Còn có trong truyền thuyết dân gian, hoặc là có người xưng là Nguyên Thủy Thiên Tôn mở mà cướp của cứu người, hoặc là xưng là Nữ Oa Nương Nương khai thiên lập địa, còn có xưng trời đất nhưng mà thật ra là một bàn cờ bị con rùa đen chở đi.
-Nếu là đạo nhân bình thường, có thể dưới sự dạy bảo ân cần của trưởng bối, trừ những lý luận sáng lập bên ngoài của lão tử ra thì đều xem như tà thuyết ngoại môn.
-Không chỉ có tức giận mắng mỏ bác bỏ, còn muốn tiêu diệt những người truyền bá tà thuyết, nhìn thẳng không trốn tránh và lắng nghe.
-Nhưng Quảng Trần Tử không nghĩ vậy, đã sáng lập nhiều loại lý luận như vậy, vậy loại nào mới là chính xác đây?
-Nếu không thể trích dẫn bằng chứng, phân biệt thật giả.
-Nói Lão Tử sáng lập, rùa đen sáng lập hay rắn chuột sáng lập có gì khác nhau chứ?
La Tư Viên chân thành nói:
-Chứng cứ, chứng cứ mới là tất cả.
-Quảng Trần Tử cho rằng chỉ có thông qua thu thập chứng cứ mới có thể có được lý luận.
-Tất cả lý luận đều có thể giải thích dựa vào những chứng cứ có sẵn.
-Thu thập càng nhiều chứng cứ, thì càng có thể loại bỏ những lý luận lệch lạc, Quảng Trần Tử đào sâu dọc theo mặt dất, cho đến khi không đào được nữa nhưng vẫn không thấy mai rừa, vì vậy lý luận rùa cõng thế gian tạm thời gác lại.