Lý Ngang bình tĩnh hỏi ngược lại:
-Tôi không nghĩ sinh vật ở chiều không gian cao cấp sẽ thích nhìn chằm chằm một tên hai ba ngày không gội đầu, một tuần không thay đồ lót, chỉ ăn cơm ngoài, khi nhàn hạ thì nằm trên ghế móc chân đâu nhỉ?
Vạn Lý Phong Đao há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh điển “măc dù rất khó chịu nhưng không thể phản bác được”.
Lý Ngang thản nhiên cười, ngẩng đầu lên, tựa hồ có thể xuyên qua vòm cầu nhìn thấu chân trời:
-Được rồi, bọn chúng tới.
Hắn đặt cờ xuống, nhéo nhéo các ngón tay, dưới ánh mắt tò mò của cô gái bán hoa, lấy ra một chiếc áo choàng đen lớn từ trong hư không rồi khoác lên mình.
Mà người đàn ông vẻ mặt gian giảo bên cạnh (mí mắt Vạn Lý Phong Đao giựt giựt) thì thở hắt ra, lặng yên rút ra trường kiếm bên hông.
Hành động rút kiếm của gã khiến người đi đường xung quanh lập tức kêu lên sợ hãi.
Vạn Lý Phong Đao phớt lờ ánh nhìn của dân thường xung quanh, đứng trên cầu, tay cầm chuôi kiếm chăm chú nhìn dòng sông trước mặt.
Ổng đang nhìn cái gì thế?
Cô gái bán hoa mang theo lẵng trúc thuận theo đám đông hốt hoảng mà lui lại, trong đầu nảy sinh nghi hoặc.
Sau đó, cô lập tức biết được đáp án.
Vù ——
Trên mặt sông xa xa truyền đến âm thanh chấn động rất nhỏ. Giống như có một đàn chiến mã vạn con đang đạp sông tiến đến, lại giống như tiếng sấm vang rền thuận theo dòng sông truyền lại.
-Đó là cái gì!
Trên cầu có người hoảng sợ gào lên, chỉ thấy phía xa xa có một lớp đen tuyền nổi trên mặt sông.
Mảnh đen kia chảy xuôi dọc theo nước sông, lúc nha lúc nhúc.
Dù chỉ là nhìn từ xa cũng có thể khiến người ta cảm thấy ảnh hưởng thị giác cực kỳ mạnh, từ trong ngũ tạng lục phủ dâng lên một luồng cảm giác khó chịu.
-Đó là…
Cô bé bán hoa không tự chủ được mà rùng mình.
Khi khoảng cách ngày càng gần, màu đen trên mặt sông ngày càng cao, ngày càng dày, giống như những con sóng lớn. Chúng còn cao hơn những tòa tháp nhọn và nhà lầu hai bên bờ sông.
Đám người trên cầu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ thứ ở trên sông.
Đó là vô cùng vô tận nòng nọc mặt người có tay không chân. Chúng trải dày trên mặt nước, chen chúc lẫn nhau, vô thức vung tay, chập trùng lên xuống theo dòng nước.
-Oa oa!
Những con nòng nọc mặt người đạp nước đánh hơi sinh khí nồng nặc hai bên bờ sông, phát ra tiếng nỉ non sắc bén tựa như tiếng khóc của sơ sinh.
Tất cả âm thanh đan chéo lẫn nhau, đinh tai nhức óc thấu tận trời xanh, áp đảo hoàn toàn tiếng la khóc của người thường ở hai bên bờ sông.
Máu tươi, sự sống, linh hồn, chết chóc.
Những con quái vật nòng nọc không kìm được sự rung động tận sâu trong linh hồn, dẫm đạp lẫn nhau, chờ đợi con sóng hạ xuống vỗ vào bờ, để chúng nó có thể đi đồ sát đám bách tính Trần Châu đang hoảng sợ luống cuống kia.
-Không thể không nói, thật sự rất ngoạn mục.
Vạn Lý Phong Đao chân thành cảm khái từ tận đáy lòng, đôi mắt lười nhác của gã lập tức trở nên ác liệt vô cùng. Trường kiếm trong tay quét ngang, cách không hất tung hiên cầu, bàn chân đạp mạnh, tung người nhảy ra lao xuống mặt sông.
Nhưng gã lại không rơi vào trong sông.
Ngay khoảnh khắc chạm mặt nước, một bệ đài được kết từ cây mây xanh rờn nhô lên từ đáy sông Lăng Thủy đục ngầu, vững vàng đỡ gã.
-Đã lâu không rút kiếm chém đồ…
Vạn Lý Phong Đao chậm rãi đứng lên, nắm chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm chỉ về phía cơn sóng thần, vẻ mặt lạnh lùng, lẩm bẩm nói:
-Tao cũng sắp quên mình là một tên kiếm khách…
Nước sông cuồn cuộn dâng trào, tạo thành sóng dữ cao đến ba tầng lâu, mang theo vô số nòng nọc mặt người quái dị, ào ào phóng về phía hạ lưu.
Ầm ầm ầm ầm!
Dây leo dưới chân Vạn Lý Phong Đao trải dài hết cỡ, giống như vòm lưng của một con quái thú khổng lồ nằm dưới đáy sông đang từ từ nhô lên khỏi mặt nước.
Kiếm khách giẫm lên dây leo, một mình xông tới.
Xung quanh trường kiếm trong tay gã dần dần đọng lại sương mù trắng đục.
Sợi sương trắng kia dường như có sự sống, bơi quanh thân kiếm từ chậm đến nhanh, qua mỗi một giây, nó sẽ lớn hơn thêm một vòng.
Tận đến khi Vạn Lý Phong Đao lao đến trước con sóng, luồng khí đó đã to ngang ngửa cái cối xay, xoáy mạnh mang theo cuồng phong dữ dội.
-Trảm! Sóng!
Kiếm khách gầm lên, trường kiếm chém ngang.
Luồng bạch khí bao phủ trên cánh tay phải đột nhiên lan ra, hóa thành một một tấm lụa dài vắt ngang sông, lao về phía sóng lớn.
[Kỹ năng: Trảm sóng]
[Loại hình: Cận chiến]
[Phẩm chất: Hoàn mỹ]
[Hiệu quả đặc biệt: Bổ Sóng Trảm Biển (Sử dụng vũ khí sắc bén, phóng ra một đạo kiếm khí vòng cung về phía trước. Chiều rộng, độ dày, tốc độ, khoảng cách, lực sát thương của kiếm khí tùy thuộc vào tư thế vung kiếm và trị số tinh thần của người sử dụng)]
[Tiêu hao: Ít nhất 500 điểm năng lượng tinh thần]
[CD: 1 giờ]
[Điều kiện sử dụng: Trị số tinh thần cao hơn hoặc bằng 500 điểm và ở trạng thái toàn thịnh]
[Chú thích: Sóng bạc đầu mênh mang nối biển, bãi cát dài rộng lớn vô biên*]
*Trích Lãng đào sa kỳ 2 của Bạch Cư Dị (bản dịch của Cơm Nguội, cre: Thivien)
Kiếm khí nhàn nhạt tà tà lướt qua mặt sông, đánh trúng cơn sóng dữ ngập trời, dọc theo đường đi thế như chẻ tre xé rách tất cả đám quái vật nòng nọc mặt người, thậm chí xẻ đôi cơn sóng từ dưới gốc. Những làn sóng mất đi chống đỡ, chậm rãi đổ về phía trước. Vô số con nòng nọc mặt người vang lên tiếng kêu gào thét vang tận mây xanh, nặng nề chồng lên nhau như tiếng khóc trẻ sơ sinh.