Người dân Trần Châu hai bên bờ sông mới đầu còn ngây người nhìn một màn này, sau đó mới phản ứng kịp, bị sợ hãi chi phối đầu óc, tay chân bỗng chốc run lập cập, bắt đầu la hét chạy tứ tung.
Đám đông trên hiên cầu như ong vỡ tổ, cô gái bán hoa vô thức nắm chặt lẵng trúc, nhưng vẫn bị đám người chen chúc đụng phải, giỏ tre rời tay rơi xuống đất, bên trong rớt ra vài bông hoa, lại nay lập tức bị dẫm nát thành bùn.
-Đứng vững.
Một bàn tay duỗi tới, nắm lấy cổ tay cô gái bán hoa sắp bị té ngã, kéo cô đứng dậy.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. Tên thầy bói tuổi trẻ đã thả ra cổ tay cô, một mình đứng trên ghế dài trên hiên cầu, nhẹ nhàng thoải mái chỉnh lại áo choàng trên trên người.
Rầm rầm rầm!
Hàng nghìn gốc cây dây leo nằm dưới đáy sông, giống như giá đỡ thủy lực, nghiêng đẩy bình đài dây leo ở giữa lòng sông và hai bên bờ cao lên, tạo thành một lưới đánh cá cực kỳ rộng rớn, tưởng chậm nhưng lại nhanh chóng cuốn ngược từ đầu đến đuôi.
Bản thân lưới đánh cá được đan từ vô số dây leo có thể tích khác nhau, cứ mỗi một khoảng cách là sẽ có một nút trục chính lớn.
Trong mỗi trục quay đều có hàng trăm con Não Trùng do thổ phỉ và giáo chúng Bạch Liên tạo thành. Tất cả Não Trùng chung sức hợp tác, hoặc là kiểm soát sự co – giãn của dây leo, thay đổi kích thước của từng lỗ trên lưới đánh cá, loại bỏ nước sông, hoặc để dây leo mọc ra gai ngược cắt chém nòng nọc mặt người, hoặc là thẳng thắn tạo ra một cây trường thương dây leo đủ đánh nát cửa gỗ rắn chắc của tường thành để đâm xuyên bầy quái vật dị dạng.
Vạn Lý Phong Đao thì đứng trên đỉnh cao nhất của dây leo, tay phải cầm trường kiếm, tay trái lấy ra một bầu rượu uống một ngụm lớn. Sau đó ngước nhìn những con sóng đang ngày càng đến gần, cười lạnh vung lên kiếm một lần nữa.
Phóng ra một vòng kiếm khí nhỏ hơn một chút, không ngừng cắt chém đám quái vật dị dạng.
Cùng lúc đó, một mũi tên gỗ xẹt qua lưới đánh cá, lại đột nhiên nổ tung trên không trung, hóa thành ngàn vạn mảnh vụn, rơi xuống phía dưới.
Khả năng phòng thủ của nòng nọc mặt người không tính là mạnh, chỉ trong vài giây đã bị tổn thất nặng nề.
Não Trùng ẩn náu trong các nút trục chính điều khiển dây leo lọc xác nòng nọc mặt người xuống lớp lưới ở dưới thông qua các lỗ trên lưới đánh cá. Như vậy sẽ giảm bớt áp lực trọng lượng lên lưới đánh cá.
Liễu Vô Đãi phi nhanh trên các nóc nhà hai bên bờ sông, mỗi giây bắn ra một tiễn, mưa tên liên tiếp nở rộ, phối hợp với Vạn Lý Phong Đao đồ sát đám nòng nọc dị dạng đang cố gắng lao ra khỏi lưới đánh cá, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của dây leo.
Nhưng mà, số lượng quái vật thật sự quá nhiều…
Giết không dứt, diệt vô tận.
-Ha…
Lý Ngang đứng trên hiên cầu, hít sâu một hơi.
Cho dù hắn đã giấu công trình nhuyễn trùng dưới đáy sông Lăng Thủy, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ trước, nhưng việc điều khiển hơn trăm con Não Trùng phối hợp nhịp nhàng cùng lúc vẫn là một gánh nặng cực lớn khó có thể chịu đựng nổi.
Đầm lầy thần lực thật vất vả góp nhặt ở Ấn Ký Thần Minh đang bốc hơi với tốc độ có thể xưng là khủng khiếp. Một khi không có thần lực hỗ trợ, cạm bẫy dây leo sẽ sụp độ trong nháy mắt, và đám nòng nọc mặt người sẽ dốc toàn bộ thực lực lao về phía Trần Châu.
Chính vì thế,
Lý Ngang, vốn đang đứng trên ghế dài ở hiên cầu, bước ra một bước, nhưng không rơi xuống sông.
Một vài con Ong lính bán trong suốt từ trên trời sà xuống, thả ra lưỡi câu kéo lại bả vai Lý Ngang, khiến hắn giống như một vị diễn viên dây xiếc, treo lơ lửng giữa không trung.
Không những vậy, những con Ong lính còn phóng ra tia sáng chói lọi ở phía sau lưng Lý Ngang, tạo thành một vòng năm màu rực rỡ giống như hào quang trên đầu Bồ Tát.
Trong mắt đám dân thường, Lý Ngang khoác lên trên người một chiếc áo choàng đen, sau lưng ánh lên Phật quang thánh khiết, bước đi trên không.
Thần thánh, trang nghiêm lại mạnh mẽ.
-Người dân thành Trần Châu, nếu các người còn muốn sống, thì hãy niệm tụng tên của đạo nhân Tây Môn Tử ở trong lòng đi!
Âm thanh hào hùng vang dội dựa vào Ong lính mà truyền khắp ngõ ngách thành Trần Châu.
Lý Ngang lơ lửng trên không sông Lăng Thủy, vạt áo choàng đen tung bay trong gió.
Hắn cảm nhận được sức mạnh tín ngường từ khắp thành Trần Châu tụ lại ngày một khổng lồ, tay chỉ lên trời, điều khiển lưới đánh cá vĩ đại từ từ siết chặt, cao giọng hét lớn:
-Thu võng!
-----
Sông Lăng Thủy, bên trong thuyền lầu.
Sau khi nghe xong La Tư Viễn nói, cả đám tu sĩ lập tức nhận ra rằng tình huống không đúng. Bọn họ không có thời gian để tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ bên trong câu chuyện này, vâng theo bản năng lý trí của họ, ngang nhiên ra tay, lấy ra toàn bộ pháp lực đánh về phía La Tư Viễn.
Boong tàu trên thuyền lầu hiển nhiên được Vũ Đức Vệ làm bằng loại gỗ đặc biệt, vô cùng rắn chắc. Nhưng dưới sức công phá nặng nề của pháp thuật, nó vẫn bị nổ tung vỡ thành từng mảnh.
Quanh thân La Tư Viễn khoác một tấm quang mang nhàn nhạt, không thèm để ý tất cả đòn tấn công bằng pháp thuật. Hắn chỉ bước vài bước sang một bên, đôi mắt hơi híp lại, trên khuôn mặt tròn trịa khiến người không thể lên nổi sát tâm hiện ra vẻ bình thản tĩnh lặng.
Qua vài giây nữa, những con nòng nọc mặt người đã thuận theo hệ thống kênh rạch của thành Trần Châu hẳn sẽ bắt đầu trắng trợn tàn sát, thu thập linh hồn, tích tụ năng lượng tỉnh lại thần linh nhỉ.
Di nguyện của sư phụ, tâm nguyện của hắn, cuối cùng có thể trở thành hiện thực rồi.
Một giây, hai giây, ba giây…
La Tư Viễn đột nhiên mở mắt ra, tràn đầy không dám tin tưởng.