-Câu nói tiếp theo của cậu sẽ là: “…
Trúc Học Dân lạnh lùng nói:
-“Chuyện gì đã xảy ra.”
-Chuyện gì đã xảy ra?!
Tiếng hét kinh ngạc của La Tư Viễn vang lên đồng thời với lời tuyên bố thờ ơ của Trúc Học Dân.
Hai mắt hắn trợn lên. Với tư cách là người thiết kế và nắm trong tay tất cả quyền hạn của trận pháp Lăng Thủy Hà, hắn có kết nối linh thức để cảm ứng động tĩnh vùng hạ lưu con sông.
Nòng nọc mặt người ở nơi đó dường như bị ràng buộc bởi một thứ gì đó. Và vì chịu phải sự tàn sát mạnh mẽ từ đối thủ, chúng nó hoàn toàn không thu tập được bất kỳ linh hồn nhân loại nào.
-Không thể nào!
La Tư Viễn nghẹn ngào kêu lên, mặc dù năng lực phòng ngự của nòng nọc mặt người yếu kém nhưng cũng không thể bị quan binh thủ thành giải quyết dễ dàng như vậy được.
Hơn nữa hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lấy cớ giết ngư yêu để mời hầu hết tu sĩ lợi hại ở thành Trần Châu, khẳng định trong thành không có bất kỳ cao thủ nào hợp quy cách cả.
Huống hồ, ngay cả có tu sĩ pháp lực tinh thâm cũng không thể thực sự giết sạch nòng nọc với số lượng gần như vô tận đó được, đấy là nếu kẻ đó muốn cứu bách tính Trần Châu.
Kết cục duy nhất là bị kéo vào một hồi chiến đấu dai dẳng, tức tưởi tiêu hao hết tất cả pháp lực, bại trận bỏ mình.
-Mày!
La Tư Viễn hai mắt đỏ ngầu từng đường tơ máu, nhìn trừng trừng vẻ mặt hờ hững của Trúc Học Dân, gầm lên:
-Mày đã là cái gì?
-Không phải tôi, mà là đồng đội của tôi.
Trúc Học Dân lắc đầu nói:
-Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và tôi là gì không? Chính là tôi có những đồng đội có thể tin tưởng và giao phó, mà cậu lại luôn một mình chiến đấu. Thật đáng tiếc, cậu sẽ không thể thu thập được dù chỉ là một tia linh hồn.
La Tư Viễn nghiến chặt hàm răng, trên trán nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, rống lên giận dữ:
-Thì sao? Cho dù không có linh hồn thì tất cả quả trình vẫn sẽ tiếp tục chạy theo kế hoạch đã vạch ra trước đó. Thần linh, phải thức dậy!
Như để xác nhận lời nói của hắn, đầu nguồn sông Lăng Thủy bỗng xuất hiện những con nòng nọc mặt người mới.
Tiếng sấm rền rĩ trên bầu trời, mưa to xối xả ập xuống lòng sông, lại không cách nào ngăn được mặt sông nơi con thuyền trở nên yên ả.
Đây không phải là khoảng lặng khi tất cả đã kết thúc.
Ngược lại, sau một hồi im lặng, nước sông bỗng sôi sùng sùng.
Nước sông nhanh chóng chảy ngược. Vô số nòng nọc ở hạ lưu lấy tốc độ nhanh hơn trước bay ngược trở lại.
Một luồng áp lực kinh khủng trước nay chưa từng có giáng lâm trên đầu mọi người.
Không khí u ám lại ngột ngạt, đặc quánh như đất bùn, vô luận là quân lính bình thường hay tu sĩ đức cao vọng trọng, tất cả đều có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong bản năng sinh học đang ăn mòn cơ thể.
Trái tim đập mạnh gần như muốn nổ tung.
Xương cốt co rúm, cơ bắp tê cứng, mí mắt run rẩy, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Bọn họ muốn hét lên, nhưng khả năng phát ra tiếng của họ ngay lúc này đây dường như đã bị tước đoạt.
Luồng không khí cách thuyền lầu không xa bỗng nhấc lên một đợt gợn sóng hỗn độn.
Một mảng lớn của mặt sông tự dưng biến mất, giống như một miếng thạch bị múc một muỗng to. Nước sông xung quanh không ngừng dâng trào, cố gắng lấp đầy khoảng trống đó. Nhưng lại bị khoảng trống cắn nuốt, biết mất tăm mất tích.
Cùng bị chôn vùi còn có hàng ngàn hàng vạn con nòng nọc bị kéo ngược về.
Không biết qua bao lâu, không khí dần dần không còn trong suốt, lộ ra một chút đường viền mờ ảo. Giống như là có thứ gì đó đang vượt qua rào cản, chuẩn bị đến đây.
Sấm chớp trên bầu trời đột ngột ngừng lại.
Sấm sét, mưa to, nòng nọc mặt người đang la hét, tu sĩ vẻ mặt trắng nhợt.
Mọi thứ trên đời, vạn sự vạn vật, đều đã mất đi ý nghĩa.
Trong mắt tất cả mọi người chỉ còn lại thứ tồn tại đang lơ lửng trên không trung.
Đó là một vật thể to lớn, hơi mờ.
Nó có một cái đầu lâu hình tròn bất quy tắc với những đường lồi lõm ở phía trước.
Ở giữa có hai quả cầu màu trắng sền sệt, trung tâm in hoa văn hình tròn màu đen, bên trong hoa văn lại in một đám mặt người mờ mịt.
Đầu lâu kết nối với phần thân giống cái thùng thông qua một cái hình trụ. Trên thân mọc ra tứ chi, đang có rúm lại ôm sát thân thể.
Đám người trên thuyền dại ra, ngờ nghệch.
Bộ não tạo ra ảo giác khiến họ cảm thấy mọi thứ trước mắt, ngoại trừ đường viền mờ ảo, đang bị vặn vẹo một cách chóng mặt.
Trong bầu không khí im ắng, một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, làm người điên cuồng bỗng vang lên.
Toàn bộ thế giới đều đang đảo lộn.
Xoay tròn, nghiêng lệch, xé rách.
Biến thành một thứ gì đó không thể diễn tả được.
-Ôi…
Tiếng than nhẹ của Trúc Học Dân vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Phía trên đầu anh ta có một cái màn chắn màu trắng hình bán cầu, đang che phủ anh ta và ba tên đồng đội khác.
Anh giơ tay lên rồi búng một tiếng.
Khiến màn chắn màu trắng trải rộng ra, bao trùm ba chiếc thuyền lầu.
Những người còn lại chỉ cảm thấy hai mắt mông lung, cảm giác mê muội vừa mới chiếm lấy đại não cũng từ từ lắng xuống.
Và họ rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của đường viền mờ kia.
Đó là một đứa trẻ nhân loại khổng lồ bán trong suốt.
Nó lơ lửng giữa không trung, khuông mặt đáng yêu non nớt, ngây thơ khả ái. Nó không mặt quần áo, trên rốn có một nửa dây rốn, giữ nguyên tư thế nguyên thủy nhất, lại đang giơ lên cánh tay tròn như củ sen vẫy vẫy ngón tay, lấy ánh mắt tò mò thăm dò nhìn những con người nhỏ như con kiến dưới thuyền lâu.