-Một đứa bé…
Trúc Học Dân hờ hững nới:
-Đây chính là thần minh của cậu.
-Ôi…ôi…ôi…
La Tư Viễn không rảnh đi suy nghĩ đến sự chế nhạo của đối phương, há hốc mồm kêu:
-Thần ơi!
Tiếng la của hắn đưa tới sự chú ý của thần minh.
Đứa bé quay mặt lại, vô tội chớp mắt, nhìn La Tư Viễn có chút nghi hoặc, giống như đang thắc mắc người này sao lại kích động như vậy.
La Tư Viễn khàn cả giọng hét lên:
-Ý nghĩa của tất cả những điều này là gì! Tạo sao ngài lại tạo ra chúng tôi! Tại sao ngài lại để cho chúng tôi phải đối mặt với khổ đau?!
Đứa bé nghiêng đầu, vẫn ngoe nguẩy ngón tay, không đáp lại.
-Xin lỗi.
Giọng nói của Trúc Học Dân vang lên.
La Tư Viễn vô thức quay đầu lại:
-Cái gì?
-Tôi rất xin lỗi.
Trúc Học Dân mím chặt môi, tối nghĩa nói:
-Kỳ thực đây là tội lỗi của chúng tôi, không phải là chuyện các người nên gánh chịu.
-Anh đang nói cái gì…
La Tư Viễn không hiểu tại sao vẻ mặt của Trúc Học Dân lại ẩn giấu bi thương, nhưng linh cảm từ nơi sâu xa lại khiến toàn thân hắn run rẩy.
Một ngọn lửa vàng bốc lên từ dưới chân Trúc Học Dân, đầu gối anh hơi khụy xuống:
-Tên của đứa bé đó là, Sinh Nam Vương. Sinh Nam, cũng là đứa bé. Nó hiện thân cho tất cả những đứa trẻ sơ sinh trong thế giới hiện thực từ xưa đến nay, những đứa bé bị giết bằng những thủ đoạn tàn nhẫn như ngạt thở, chết đuối, bóp cổ hay bị chết yểu. Những đứa trẻ chưa bao giờ thực sự đến thế giới này, linh hồn của chúng lắng đọng tụ hợp lại, bị ảnh hưởng của Trò chơi Chết Chóc mà trở thành thần linh tân sinh. Từ bản năng muốn đi ra ngoài thăm dò, khám phá kiến thức, mà trong tiềm thức lại xây dựng một mộng cảnh tương tự như thế giới thực. Để vô số mảnh vỡ linh hồn đóng vai, diễn giải cuộc sống. Từ đó học tập mọi thứ trong thế giới thực.
-…
Khuôn mặt của La Tư Viễn mờ mịt, như thể bị rút hết hồn phách, sững sờ ngay tại chỗ.
-Giúp tôi.
Từ trong miệng Trúc Học Dân phun ra hai chữ.
Phía sau anh ta, Tuân Tử An, Sơ Ấm, và Thạch Kỳ cùng nhau lấy ra một tấm lá bùa có thể chia sẻ linh lực, rồi xé nát nó.
Linh lực của cả ba đồng thời tụ tập tiến vào trong cơ thể Trúc Học Dân.
Sương mù linh lực tuôn ra từ lỗ chân lông của anh ta.
Bàn chân giẫm mạnh boong tàu, Trúc Học Dân bay lên như một quả đạn pháo, lao thẳng vào đầu của thần minh, xuyên qua cánh cửa lớn vô hình vô chất dẫn đến tầng thứ ba của mộng cảnh.
Chuyện gì đã xảy ra…
La Tư Viễn nhìn chằm chằm vào đứa bé khổng lồ bán trong suốt đột nhiên rơi vào yên tĩnh trước mặt hắn.
Đại não vốn nhanh nhẹn linh hoạt nay trở nên đờ đẫn chậm chạp, tay chân cứ như đã biến mất, không còn tiếp nhận bất kỳ xúc cảm nào nữa.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện sắc mặt của những người trên thuyền cũng là mờ mịt hoang mang.
Hắn hơi lắc đầu, giơ lên cánh tay thoáng nhìn, lại phát hiện ra quần áo và làn da trên cánh tay của hắn đều đang vỡ vụn thành bột mịn.
Gió nhẹ hơi thổi qua liền sẽ tan vào trong gió, tiêu tan không thấy nữa.
Như băng tuyết tan rã, cát chảy vào biển.
Leng keng.
Tiếng vũ khí rơi xuống đất vang lên không dứt bên tai.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên thuyền đã có người hóa thành cát bụi biến mất không để lại dấu vệt, chỉ còn vũ khí rớt xuống boong thuyền.
La Tư Viễn chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, thân thể đột ngột mất đi thăng bằng, ngã về phía trước, nhờ dựa vào vách tường mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra một nửa bắp chân của mình đã bị tan chảy, ăn mòn, trở thành bụi xám.
-Chuyện gì đã xảy ra…
Hắn cố gắng mở to hai mắt, nhìn về phía Trúc Học Dân và ba tên tu sĩ.
-Các người đã làm cái gì…
Sơ Ấm và hai người khác cũng kinh ngạc không kém, bọn họ đứng trên boong tàu đang dần dần giải thể, cũng không rõ ngọn nguồn của tất cả những thay đổi này.
Trước khi họ có thể cho ra câu trả lời, khuôn mặt của La Tư Viễn đã hóa thành tro bụi tan vào trong gió.
Giữa đất trời chỉ còn lại một bầu yên tĩnh.
Bịch ——
Từ đứa bé khổng lồ truyền về một tiếng vang lớn, Trúc Học Dân lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc trước bật trở về.
Hai chân chà qua boong tàu mỏng manh, cày ra hai dấu vết dài.
Tình trạng của anh ta cũng không tính tốt, toàn thân bốc hơi, làn da đỏ ửng, vô cùng chật vật, giống như là mới được vớt ra từ nước sôi vậy.
-Tôi không sao.
Trúc Học Dân khàn khàn nói, đưa tay ngăn trở Sơ Ấm đang định tiến lên chữa trị.
[Mộng cảnh Sinh Nam Vương đã kết thúc, tất cả người chơi sẽ bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi sau 120 giây]
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên tại bên tai. Trúc Học Dân yên lặng đứng thẳng người, nhìn lướt qua thế giới đã biến thành màu xám trắng, lẩm bẩm:
-Kết thúc rồi.
Một tia sét ngoằn nghèo chậm rãi lướt qua bầu trời, cuối cùng ngừng lại giữa không trung.
Mưa to nửa ngày cũng giống như một bức tranh tĩnh, dừng ở giữa không trung không nhúc nhích.
Qua thật lâu, vạn sự vạn vật mới bắt đầu chậm rãi vận chuyển trở lại.
Tia chớp trông có vẻ chậm nhưng lại rất nhanh chui về tầng mây, từng hạt mưa to quay ngược về trời, nước sông đi ngược dòng, lá rụng bay về cành.
Thời gian, đang trôi ngược lại.