Tro bụi bị hòa tan theo gió bay trở về, một lần nữa tạo dựng lại những người trên thuyền.
La Tư Viễn biến trở lại nguyên trạng, chỉ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không ngừng lùi lại, càng lúc càng nhanh,
Hắn trông thấy miệng của mình không thể không chế được mà mở ra, hỏi đám người Sơ Ẩm:
-? Gì cái đã làm…người các
Hắn trông thấy bản thân đang đứng trên cầu thành Trần Châu, một quả lê đang ăn dở từ trong nước bay vọt lên trở về lại miệng hắn, từng chút từng chút tăng thêm phần thịt ruột.
Hắn trông thấy sư phụ vốn đã thân tử đạo tiêu từ lâu xuất hiện trở lại trước mặt hắn, một lần nữa cùng hắn đi dạo khám phá thế giới vô minh.
Cuối cùng, hắn trở về nguyên điểm của tất cả.
Non xanh nước biếc, làng núi xa xôi.
-Tư Viễn! Ăn cơm!
Tiếng mẹ gọi vọng ra từ nhà chính.
Cậu bé mặt tròn ngồi trên hiên nhà phơi nắng chiều tà đáp lại môt tiếng, gấp lại sách trên tay, nói với cô em gái ở bên rằng:
- Đi thôi, vào ăn cơm.
-Vâng ạ.
Bé gái nhỏ mặc áo khoác bông màu đỏ nắm lấy tay hắn, đứng dậy tò mò hỏi:
-Anh hai, trên đời thật sự có quỷ sao?
-Làm sao có thể.
Cậu bé bĩu môi trông như ông cụ non, khinh thường nói:
-Ngay cả Quốc sư Đạo trưởng Quang Trần Tử mà đương kim Thánh Thượng mời về cũng đã tự mình phủ nhận sự tồn tại của Thần, Phật và Ma quỷ rồi đấy thôi. Ngài ấy nói “Khi mọi người không biết nguyên do của một số việc xảy ra, lại cũng không thể kiểm soát được hướng đi của sự việc thì sẽ nhân cơ hội bịa ra nhân quả cho sự cố bất ngờ đó, tin rằng chẳng có nhân quả thật sự tồn tại. Từ đó sẽ có được cảm giác kiểm soát, loại bỏ sự căng thẳng và lo nghĩ trong lòng do những điều không thể xác định ảnh hưởng đến. Mê muội bất chấp là vì mê tín.”. Mọi người không hiểu rõ ràng quy luật thay đổi của thời tiết, vì vậy mới có Thiên Đình điều khiển mây mưa. Sợ bị quả báo vì làm chuyện xấu nên nghĩ ra Địa Ngục thưởng thiện phạt ác. E sợ đêm tối thì bảo trong bóng tối ẩn nấp yêu ma. Vì muốn trường sinh nên bảo rằng có tiên nhân sống một mình trên trời. Trên đời này vốn chưa từng có bất kỳ Thần, Phật nào, dù cho làm bất cứ điều gì đều phải dựa vào chính bản thân mình.
Hắn khẽ lật lên cuốn sách trên tay, dưới ánh mặt trời, tựa sách càng thêm bắt mắt.
“Nguyên lý Toán học của Triết học Tự nhiên – Quang Trần Tử biên soạn”
Lý Ngang mở ra hai mắt, đập vào mắt chính là trần nhà quen thuộc của phòng ngủ.
-Tỉnh rồi sao? Trong đám người này cậu là người có tố chất tốt nhất.
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Lý Ngang tỉnh rụi, một cái cá chép từ trên giường nhảy lên, tiện tay thưởng một cú vào đầu cho vị Sài đại tiểu thư thích chơi cosplay đang bay giữa không trung. Hắn hai ba bước đã nhảy đến bên bàn máy tính, mở ra diễn đàn trên mạng của người chơi.
Sau hơn mười mấy giây chậm trễ, trên diễn đàn người chơi đã xuất hiện bài viết mới, nội dung đa phần là về việc nhiệm vụ Sinh Nam Vương kết thúc sớm khiến mọi người buộc phải rời khỏi.
Lý Ngang ngả người ra sau, nằm lại trên ghế, thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù hắn không biết Trúc Học Dân đã nói gì hay làm gì với Sinh Nam Vương, nhưng từ kết quả nhìn lại, hẳn là có hiệu quả.
Làm không tệ.
Leng keng.
Từ danh sách bạn bè truyền đến thông báo, là tin nhắn từ Hình Hà Sầu.
-Lý huynh đệ, có đó không?
-Đây.
Lý Ngang đáp lại:
-Hình lão ca, anh đã về căn cứ?
Hình Hà Sầu:
-Ừ. Đồng chí Trúc và những người khác cũng đã trở lại. Lần này tôi phải cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, nhiệm vụ lần này khó mà hoàn thành, các đồng chí trong Cục cũng phải chịu tổn thất nặng nề.
-Không có gì, đừng khách khí.
Lý Ngang và Hình Hà Sầu nói vài câu chuyện phiếm, thuận miệng hỏi thăm tình hình Sinh Nam Vương.
Lúc còn ở trong giấc mơ, Hình Hà Sầu từng nói rằng chính Mộng Trai Thú ở Tù Ma Quật là đứa đầu têu đưa ra đề nghị tạo ra những truyền thuyết đô thị có thể kiểm soát được ở thế giới hiện thực.
Lợi dụng hàng tỷ tiềm thức của nhân loại, nhân tạo thần minh. Để bản thân thần minh trở thành sân thí luyện có thể sử dụng tuần hoàn không dứt.
Nhưng mà Cục Đặc Sự thảo luận còn chưa được gì thì Mộng Trai Thú đã mất tích.
Mà trong thế giới thực cũng dần dần lưu truyền truyền thuyết đô thị Sinh Nam Vương.
Nếu như Hình Hà Sầu không có nói láo thì rất có thể Mộng Trai Thú, hoặc các thế lực khác lợi dụng Mộng Trai Thú đã thôi diễn Sinh Nam Vương, mới gây ra nhiệm vụ cỡ lớn như lần này.
Như vậy câu hỏi đặt ra là, Sinh Nam Vương hiện đang ở đâu?
Nó đã bị tiêu diệt, hay là bị hợp nhất với người cuối cùng tiến vào tầng thứ ba, Trúc Học Dân?
Các thế lực khác đã thúc đẩy tạo ra Sinh Nam Vương (nếu thực sự có) hiện tại đang ở đâu? Bọn họ hẳn cũng đã đi vào mộng cảnh, vì sao lại bỏ mặc Trúc Học Dân hành động?
Một khi thuận theo dòng suy nghĩ này tiếp tục suy diễn thì sẽ ngày càng có nhiều câu hỏi khác nảy sinh.
Đối mặt với nghi vấn của Lý Ngang, Hình Hà Sầu cười ha hả mấy tiếng, miễn cưỡng lái qua chuyện khác.
Lý Ngang thấy thế cũng không hỏi thêm gì nữa, sau khi nhận được tin tức “Những người bình thường nhiễm meme của Sinh Nam Vương không có vấn đề gì” từ miệng Hình Hà Sầu thì hài lòng cúp điện thoại của bạn tốt.
Hình Hà Sầu đóng lại khung trò chuyện, xoa xoa thái dương nhức mỏi.
Lúc này, anh đang đứng trong một căn phòng cách ly vô trùng không mấy rộng rãi.
Ánh sáng trong phòng nhàn nhạt, không có quá nhiều đồ đạc, chỉ có một cái giường đơn, bàn ghế, máy quét cơ thể, bàn làm việc và hệ thống theo dõi sinh lý.
Một màn hình LCD khổng lồ được treo trên bức tường bên trái, và một chiếc gương một mặt được treo ở bức tường phía trước.
Bởi vì người chơi có thể mang về vi khuẩn hoặc các chất gây hại khác sau khi rời khỏi nhiệm vụ cốt truyện cho nên Cục Đặc Sự đã đặc biệt xây dựng loại phòng cách ly đơn này, để thuận tiện sắp xếp các đặc vụ mới trở về.