Không, không thể rời khỏi nơi này.
Bà nhìn về phía tòa nhà văn phòng an ninh công cộng bên kia đường, liếm đôi môi nứt nẻ của mình, nhìn ngó xung quanh một lúc.
Hướng về phía một người phụ nữ áo trắng đang đi ở phía trước, thấp giọng hô lớn:
-Cô gái, cô gái?
Người đi đường áo trắng đang nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng gọi, đảo mắt nhìn, khóe mắt liếc thấy bà lão trong căn lều bẩn thỉu trông như ăn mày, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn, rời khỏi con hẻm.
-…
Nhìn thấy cô gái áo trắng mặc kệ mình bước đi, bà ta mím môi, trong mắt hiện lên một tia bất lực.
Bà trốn trong lều và hét lên một lần nữa, nhưng những người đi qua hoặc là hoàn toàn không nhìn thấy, đi thẳng về phía trước, hoặc là lấy ra một số đồng xu lẻ và ném chúng vào trước cửa lều vải.
“Òng ọc”
Bụng kêu lên to hơn, bà lão ngồi trong lều có chút nản lòng.
Vào lúc này, một nam thanh niên tuấn tú mặc áo hoodie đen trắng, quần jean ống rộng màu xanh, tóc trên đầu cắt ngắn, tai đeo khuyên đi ngang qua.
Vừa vặn dừng lại ngay trước ngõ, không ngừng xoay người, ngó nhìn xung quanh,
Trên tay anh ta cầm một chiếc điện thoại di động, một giọng nữ của phần mềm định vị bản đồ vang lên.
Bà lão giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng vươn nửa thân trên ra khỏi lều, trên mặt nở nụ cười khẩn thiết, hướng về phía thiếu niên hô lên:
-Anh bạn nhỏ, này anh bạn nhỏ?
Chàng trai cắt đầu đinh quay đầu lại, trong mắt có chút cảnh giác:
-Bà gọi tôi?
-Đúng vậy.
Bà lão cười gật đầu:
-Cậu có thể giúp tôi mua chút đồ ăn không? Không cần đến cửa hàng điểm tâm mua, chỉ cần đi đến siêu thị gần đó mua bánh mì và nước khoáng thôi cũng được.
Chàng trai trẻ cau mày định từ chối.
Bà lão vội nói thêm:
-Tôi thật sự không phải ăn mày! Số tiền này đưa cho cậu, cậu chỉ cần giúp tôi mua chút đồ ăn là được rồi, số tiền thừa cậu có thể giữ lại.
Bà vội vàng vươn tay vơ lấy những tờ tiền trên mặt đất, lại lấy trong lều thêm một ít tiền, cầm trong tay, khẩn cầu nói:
-Cầu xin cậu, giúp tôi một chút đi mà.
Chàng trai đầu đinh nói một cách nghi ngờ:
-Mẹ già à, có phải chân mẹ bị tàn tật không?
Bà ta do dự một lúc, sau đó gật đầu:
-Ừ.
-Được rồi.
Chàng trai cắt đầu đinh chần chừ xê dịch di chân, lấy ra hai tờ tiền hai mươi đồng nhìn trông sạch sẽ nhất trong tay bà lão.
Khẽ cau mày, hắn thận trọng nói:
-Chỉ cần bánh mì và nước khoáng, loại nào cũng được đúng không? Bà đợi một chút tôi sẽ mua lại đây, đừng có mà lừa tôi đấy, tôi đã ghi hình lại rồi.
-Không lừa cậu, không lừa cậu đâu.
Bà lão thở phào nhẹ nhõm nhìn người nọ đang đi dọc đường tiến vào con đường đến siêu thị, một lúc sau, cầm một cái túi ni lông căng phồng bước ra ngoài.
-Đồ bà cần đây.
Thiếu niên đặt túi ni lông trên mặt đất không xa trước lều, từ từ đứng thẳng người, lùi lại hai bước, dùng ngón tay cầm túi ni lông xoa xoa bên hông quần. Bà lão đói bụng gật đầu cảm ơn, rướn người ra khỏi lều, dùng lòng bàn tay chống đất, tay kia móc túi ni lông, lôi túi ni lông vào trong lều. Lục lọi một hồi, lấy bánh mì ra, vặn mở nắp chai nước khoáng, nôn nóng uống một hơi.
-Khụ khụ khụ.
Do ăn uống quá nhanh vội, bà ho lên mấy tiếng.
Thiếu niên đeo tai nghe vào, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của bà lão, không khỏi nhắc nhở:
-Mẹ già à, ăn từ từ thôi.
-Ài?
Bà già đáp lại một tiếng, thả chậm tốc độ ăn lại một chút.
Thiếu niên mím mím môi, hỏi:
-Bác gái, người nhà đâu hết cả rồi?
Bà lão dừng lại một lúc, khẽ thì thầm:
-Bọn họ không cần tôi nữa.
-Không cần nữa?
Thiếu niên nhướn mày:
-Vứt bỏ người nhà ư, chuyện này sao bà không gọi cảnh sát? Bắt bọn họ lại?
-…
Bà lão yên lặng nhai bánh mì, không trả lời câu hỏi này.
Thiếu niên tự cảm thấy nhàm chán, cong môi có chút khó chịu:
-Ầy, không nói thì thôi vậy.
-Bọn họ.
Bà lão ánh mắt có chút đờ đẫn.
-Chê ta làm họ mất mặt.
Cục Đặc Sự, nhà ăn nhân viên.
Vệ Lăng Lam mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi một mình sau bàn ăn, trên bàn là một đĩa thức ăn tinh tế chưa chạm và một túi đựng hồ sơ.
-Tề Liên Hương, Tề Liên Hương.
Đồng nghiệp xung quanh đi đi lại lại, cô đẩy cặp kính trên sống mũi, dùng ngón tay gõ gõ vào túi đựng hồ sơ, nhẹ nhàng thì thầm.
Cô đeo tai nghe vào tai, dây tai nghe được kết nối với một máy ghi âm cầm tay nhỏ, thông qua nắp trong suốt của máy ghi âm, có thể nhìn thấy cuộn băng bên trong đang quay chầm chậm.
-Chị Lam, chị nói thầm gì vậy?
Sơ Ấm bưng đĩa đồ ăn tới, ngồi xuống đối diện với Vệ Lăng Lam.
Cô cầm lấy lon Coca-cola mát lạnh trên bàn, không dùng đến ống hút, trực tiếp uống một ngụm lớn, sau đó đặt lon nước xuống bàn một cái đánh bộp, phát ra một tiếng “A” đầy mãn nguyện rồi ngồi phịch xuống ghế.
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Vệ Lăng Lam, cô nhấp một ngụm nước trái cây từ khay thức ăn của mình, mỉm cười nói:
-Mới sáng sớm mà đã uống Coca rồi, sao hôm nay không ăn cùng Hôi Tẫn?
-Hắn thật nhàm chán. Gần đây lại tham gia các chương trình huấn luyện khác nhau trong cục, bận rộn cả ngày.
Sơ Ấm bất đắc dĩ bĩu môi, liếc mắt nhìn túi hồ sơ, thuận miệng hỏi:
-Đây là cái gì?
-Một chút tư liệu mà thôi.
Vệ Lăng Lam từ tốn nói, trong tai nghe đang phát tất cả những gì máy ghi âm đã ghi lại được của biên bản thẩm vấn.
-Tề Liên Hương, tại sao bà lại buôn bán trẻ em.
-…
-Tôi đang hỏi bà đấy, sao không trả lời.
-Kiếm tiền nhanh.
-Bà không biết làm như vậy là phạm pháp sao?
-Chúng không phải chỉ là một đứa trẻ sao? Họ có thể sinh thêm những đứa trẻ khác!