-Bà! Phù, những đứa trẻ bị bắt cóc hiện đang ở đâu?
-Chỗ nào cũng có, có người chuyên bán trẻ em, tôi chỉ là người bắt cóc thôi. Người bên trên không cho tôi biết bọn trẻ đang ở đâu, nói rằng sợ bị người khác phát hiện.
-Bà bắt cóc bọn trẻ như thế nào?
-Đứa nào tin người thì lừa, đứa nào quá thông minh thì bắt, đứa không nghe lời sẽ đánh ngất rồi đem đi, người lớn nếu không chú ý thì bắt được rồi. Ồ, đúng rồi, đôi khi có những nhà có nhiều con, lại thiếu tiền, liền chủ động bán con cho chúng tôi. Để chúng tôi tìm gia đình khác tốt hơn cho đứa trẻ.
-Bà đã từng nghĩ về số phận của những đứa trẻ đó hay chưa?
-Tôi cũng không biết những đứa trẻ đó đã được bán tới đâu. Tôi chỉ chịu trách nhiệm về việc bắt cóc. Tôi không biết chính xác nó ở thành thị hay nông thôn, nói chung nơi nào cần thì bán tới nơi đó. Có điều, những người ăn xin chuyên nghiệp mua khá nhiều, trả tiền cũng nhiều.
-Bà có phải là nhắm vào một số đứa trẻ nhất định để gây án?
-Những đứa trẻ nhìn có vẻ khỏe mạnh, ăn mặc đẹp, chất lượng tốt thì mới bán được giá, cứ cho là con nhà giàu, bán đi cũng không được bao nhiêu tiền.
-Trong quá trình bắt cóc buôn bán trẻ em, bà đã từng giết chết đứa trẻ nào hay chưa?
-…
-Trong quá trình bắt cóc buôn bán trẻ em, có từng giết chết bọn trẻ, có hay là không!
-Có từng.
-Cái gì?
-Có, có một đứa trẻ khóc rất to, suýt chút nữa là có người tìm tới. Người đi cùng với tôi sợ xảy ra chuyện, nên đã ném đứa bé xuống sông. Là hắn ta, không phải tôi!
Rè rè…
Âm thanh bị gián đoạn, Vệ Lăng Lam xoa xoa lông mày, mỉm cười giả vờ rằng cô đang nghe những lời than phiền của Sơ Ấm về những khổ não của cuộc sống, không biểu cảm gì mà bình tĩnh vươn tay ấn nút máy ghi âm để chuyển sang một đoạn ghi âm khác.
-Chê bà làm họ mất mặt?
Thiếu niên nhướn mày:
-Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ năm đó bà làm tiểu tam giật chồng người ta, hay là cuộc sống hôn nhân đi quá giới hạn, hồng hạnh vượt tường, muốn tìm niềm vui mới.
Bà lão lắc lắc đầu, không muốn nói thêm về chủ đề này, âm thầm nhích nhích mông, để bản thân càng thu mình lại vào trong lều, tỏ ý từ chối trả lời, hy vọng đối phương có thể lập tức đi khỏi đây, vô cùng rõ ràng.
-Hừ.
Chàng trai tóc đầu đinh lạnh lùng khịt mũi, quay lưng về phía con đường, nhìn xuống điện thoại lẩm bẩm:
-Bây giờ theo giờ của thành phố Ân Thị, bảy giờ năm chín phút một giây, bảy giờ năm chín phút hai giây, bảy giờ năm chín phút ba giây…
Hành động cậu thiếu niên đứng tại chỗ báo cáo số giờ có chút kỳ lạ, bà lão không nhịn được mà liếc nhìn về phía cậu ta.
Nhìn một cái không hề gì. Bà lão sửng sốt phát hiện, các đường nét trên khuôn mặt của người thanh niên, từ từ biến đổi với tốc độ cực kỳ chậm.
Cái lạnh ngay lập tức chạy khắp cơ thể, bà vô thức muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị cái gì đó nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.
Cậu thiếu niên hình như chưa phát hiện ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng của bà ta, vẫn như cũ đứng yên ở đầu ngõ, quay lưng về phía con đường, vừa nhìn điện thoại vừa đếm thời gian.
Khuôn mặt của bà lão trở nên méo mó vì sợ hãi, bà há to miệng, nhổ ra chiếc bánh mì đã nhão, thả lòng bàn tay, mặc cho chai nước khoáng rơi vào trong lều, nước bắn tung tóe, dùng cả chân và tay vén tấm chăn bông lên, vụng về chui ra khỏi lều, ý định muốn trốn vào sâu trong con hẻm.
Sau đó, cơ thể bà ta liền cứng đờ.
Nửa trên của cơ thể nghiêng ra khỏi lều vải, dùng cả hai tay chống trên mặt đất, bị đóng băng ở đó, bất động, giống như một bức tượng, chỉ có đôi mắt mở to đến cực hạn đang đảo loạn trong hốc mắt.
-Bảy giờ năm mươi chín phút năm mươi chín giây, tám giờ tròn.
Thiếu niên tóc đầu đinh đặt điện thoại xuống, mỉm cười tiến lại gần, ngồi xổm trước mặt bà lão, nhỏ giọng, nói:
-Hết giờ rồi.
Bà lão hai mắt trợn to, trên trán gân xanh nổi lên, cổ họng phát ra tiếng “ô ô” thảm thiết.
Sau đó, có một cỗ sức mạnh không thể lí giải được xuất hiện bên trong cơ thể của bà lão, cường ngạnh truyền đi khắp chân tay thân thể.
Làm cho bà lão từ từ chống đỡ được cơ thể, chui ra khỏi lều như bình thường, thậm chí còn giống như những người bình thường khác, nở một nụ cười dịu dàng với cậu thiếu niên.
-Mẹ.
Thiếu niên nghiêng đầu, cũng cười nói:
-Chúng ta đến bờ sông đi dạo đi.
Bà lão không tự chủ gật đầu, mở to mắt nhìn thân thể mình tự chuyển động, đi theo thiếu niên dọc theo con phố, dần dần rời khỏi phạm vi của tòa nhà công an.
Cậu thiếu niên tóc đầu đinh đi không quá nhanh, bà lão đi ngay theo sau cách cậu một bước chân, lướt qua những người qua đường vội vã.
Bà rất muốn kêu cứu, nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh đang thao túng cơ thể của mình.
Nửa giờ sau, hai người đi bộ đến một con sông nào đó dưới chân núi Xa của vùng ngoại ô Ân Thị.
-Đến nơi rồi.
Chàng thiếu niên dừng lại, nhìn dòng sông nhấp nhô sóng nước, quay lại nhìn bà lão mỉm cười:
-Mẹ ơi, mẹ có nhớ dòng sông này không?
Sức mạnh kiềm hãm cơ thể bà lão ngay lập tức biến mất, bà hoảng sợ đến mức không thèm để ý tới những gì nam thanh niên kia vừa nói, xoay quay người bỏ chạy cùng với một tiếng hét thất thanh.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, lòng bàn chân của bà như bị đóng đinh vào đất một cách khó hiểu, xương sống kêu lên cót két, ép buộc bà lão phải chậm rãi xoay người lại.
-Là mày, chính mày đã giết hết bọn hắn!
Bà lão khuôn mặt vặn vẹo thét lớn.