Mục đích cuối cùng của ngươi lúc này là rời đi thôi, pin pha lê kia, có thể cung cấp năng lượng cần thiết cho ba giờ hành động, nếu như ngươi vận động mạnh, nó sẽ tiêu hao nhanh hơn – ngươi cần phải liên tục chú ý dung dịch điện còn lại trong bể, thời khắc nó hao hết, chính là thời khắc mạng ngươi tàn.
Trừ khi ngươi có thể tìm được ‘nguyên liệu’ gì đó có thể làm bộ máy móc này khởi động một lần nữa…
Đáng tiếc là ta không thể nào cho ngươi nhiều nhắc nhở hơn nữa, vừa nghĩ tới lúc này ngươi đang đọc thư, dùng cái não đại ngốc kia suy nghĩ nội dung ta viết ở phía trên, ta cũng có cảm giác toàn thân khó chịu.
Tóm lại, chúc ngươi may mắn.”
Lý Ngang cầm lá thư, khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua viên pin pha lên trên vai trái.
Chất lỏng trong suốt phẳng lặng như mặt nước bên trong hình trụ, có hơi giảm xuống một chút, đại khái thiếu chừng một phần mười tám.
-Tính từ khi ta cài đặt pin vào, ta đợi ở trong phòng này khoảng mười phút đồng hồ, nói cách khác, ta còn thời gian khả dụng là hai giờ năm mươi phút.
Lý Ngang nói:
-Nếu theo nội dung thư tín là thật, như vậy ta, hoặc là nói ‘Morgan’, là bởi vì chuyện nào đó, bị người nhốt ở nơi này – nguyên nhân thì có rất nhiều khả năng, ví dụ như ngủ với lão bà người khác, ngủ với lão công người khác, hoặc chỉ đơn thuần là đạo đức bại hoại, hấp dẫn nhân sĩ chính nghĩa tới, đánh ta ngất xỉu, xóa bỏ trí nhớ rồi nhốt vào nơi này. Giống như vậy.
Hắn quét mắt nhìn gian phòng lần nữa.
-Nếu như người bố trí tư hình có thù hận rất lớn với Morgan, mà hắn (có thể là nhà giả kim), có đầy đủ năng lực kỹ thuật để tẩy não, cũng chế tạo một không gian cực lớn – giai đoạn đầu của nhiệm vụ mô tả rời khỏi gian phòng A, đủ để chứng minh rằng nhà giam không chỉ là ngôi nhà nhỏ này. Như vậy, liệu Morgan có tái diễn hành động chơi trò trốn thoát này không? Bất kể là hoàn thành bao nhiêu lần, cũng sẽ ở thời điểm cuối cùng khi mà sắp chạy trốn thành công, bị người nhiều tư hình kia đánh một gậy cho bất tỉnh, sau đó xóa bỏ trí nhớ, chuyển lại về nơi này, chờ sau khi tỉnh lại lại tái diễn một lần, vô cùng vô tận, vĩnh viễn không ngừng. Hưởng thụ sự vui vẻ của báo thù.
Vây khốn kẻ thù trong một lồng giam tuần hoàn, khiến hắn không thể nào đạt đến tử vong thật sự, đúng là một biện pháp không tệ.
Nhưng khi đối tượng là mình, thì không còn thú vị rồi.
-Sàn nhà bằng gốm sứ không có dấu vết kéo và ma sát, chăn đệm rất sạch sẽ, không có máu đen hay dịch gì khác – thoạt nhìn không quá giống cảnh tượng được sử dụng tuần hoàn, dĩ nhiên cũng có thể là nhà giả kim đã trùng tu lại căn phòng, hoặc đây là gian phòng mới chưa sử dụng. Có nhiều khả năng lắm.
Lý Ngang gãi đầu, cái bao tay bằng da ma sát với mũ giáp kim loại, phát ra tiếng vang cót két.
-Phong thư này viết chữ ngoáy nguệch ngoạc, nghiêng về phía bên phải, tất cả viết bằng tiếng anh, không biết là chức năng phiên dịch của hệ thống lén login, đổi văn tự nước khác thành tiếng anh, hay là thế giới này đúng lúc sử dụng tiếng anh, quyển nhật ký lữ hành kia đã từng được đặc biệt mã hóa qua.
Lý Ngang im lặng suy nghĩ một lát, cầm phong thư tới trước bồn rửa tay, dùng bao tay bằng da thấm nước, cẩn thận từng tí bôi lên tờ giấy và phong thư, muốn tìm ra nội dung bị ẩn.
Kết quả thử nghiệm hiển nhiên là thất bại, Lý Ngang lại cầm thư tín đến cửa lớn, dùng văn tự trên tờ giấy đút vào lỗ đút chìa khóa trên cửa, xoay qua xoay lại, kiểm tra xem lỗ đút chìa khóa có phải giả không, thực ra thì muốn dùng giấy viết thư để kích hoạt chìa khóa.
Kết quả thử nghiệm, hiển nhiên lại là thất bại.
-Được rồi, ta biết ngay là hai thứ này không có chút liên quan thì không thể nào có hiệu lực.
Lý Ngang thu giấy viết thư lại, xoay người đi về tủ kim loại, chơi đùa một trận, vẫn không có kết quả như cũ.
-Không tìm được…chìa khóa có thể mở cửa phòng hoặc là mở cái trang phục này ra….
Lý Ngang ngồi trên giường, ngẩn người nhìn vòi nước của bồn rửa tay.
-Đợi một chút…
Tầm mắt nhẹ nhàng tập trung vào phần vách tường phía trên bồn rửa tay, nơi đó vốn nên treo một cái gương, nhưng sau khi thu hồi tấm gương, chỉ để lại non nửa đoạn đinh ốc gãy lìa vốn dùng để cố định tấm gương.
Lý Ngang đứng dậy đi về phía trước, nhổ, xoáy, vặn, tách đinh ốc ra, vẫn không thể nhổ đinh ốc ra như cũ, may là cái bao tay bằng da đủ bền, nếu không hai tay còn có thể bị mũi nhọn sắc bén của đinh ốc đánh bại.
-Nếu đây là mật thất đã trải qua thiết kế kỹ càng, hẳn là mỗi một vật trong phòng đều hữu dụng….
Lý Ngang trầm ngâm một lát, xoay người đi về phía chăn đệm, cầm ga giường lên, dùng đinh ốc đâm rách, xé ga giường thành một dây vải.
-Không có tường kép, còn có nệm.
Lý Ngang cầm nệm lò xo lên từ trên giường, đặt lên bồn rửa tay, nhắm vào đinh ốc mà đè xuống, đâm rách mặt ngoài của tấm nệm.
Cái bao tay vô cùng vụng về và nặng nề, không thể làm công việc tinh tế được, càng không kéo nát nệm được, nhưng trước mắt có đinh ốc giúp đỡ, Lý Ngang dùng chút xíu công sức, xé nát toàn bộ nệm, rơi ra một đống xốp màu trắng, và một bức tranh.
-Quả nhiên!
Lý Ngang định thần lại, cẩn thận cầm bức tranh lên.
Đây là một bức vẽ sáp màu, phong cách vẽ non nớt, sắc thái tươi đẹp, hẳn là bút vẽ của một đứa trẻ, trên đó vẽ một ô cửa sổ thủy tinh, và một cô bé nằm gục trên sàn, dùng đôi mắt to với ánh mắt tràn đầy khao khát thích thú nhìn cửa sổ thủy tinh.
-Đây là ý gì?
Lý Ngang mở giấy vẽ ra.
-Người bố trí địa lao làm gì mà bỏ bức vẽ vào nệm? Chẳng lẽ ám chỉ ta ủi mất cải trắng nhà hắn, thế nên phải bị trừng phạt? Đây không phải là hoàn cảnh thiết lập của cảnh sát Vương sao?