Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 817 - Chương 817: Rời Khỏi

Chương 817: Rời khỏi Chương 817: Rời khỏi

Đương nhiên, việc suy đoán sĩ quan Vương là trùm cuối là một trò đùa.

-Bút sáp màu, cửa sổ, bé gái,…

Lý Ngang chăm chú quan sát bức tranh, híp mắt suy tư một lúc:

-Cửa sổ được vẽ là cửa sổ hình chữ thập, khung cửa sổ được làm bằng gỗ nâu, cửa kính trong suốt.

Mà cửa sổ trong phòng lại là hai cánh cửa mở tung, khung cửa sổ làm bằng kim loại màu bạc, cửa kính màu xám nhạt.

Chỉ có một chỗ là có màu giống nhau…

Cái tay cầm.

Lý Ngang lại một lần nữa đến bên cửa sổ, hai cái cánh cửa sổ đều có một cái tay cầm, tay cầm của cánh cửa bên trái vẫn tốt, tay cầm ở bên phải thì hơi bị rỉ, và những phần bị khuyết thiếu che giấu quá đỉnh, cái bệ thì đã được dính lại.

-Hình dáng của cái tay cầm trái phải có sự khác nhau, cái tay cầm bên trái là loại có hình chữ L phổ biến làm bằng kim loại.

Còn phần trên của cái tay cầm ở bên phải, có cạnh ngoài hình tròn, bên trong rỗng không, chính là hình lục giác bị lõm.

Giống như cái tua vít hình lục giác.

Lý Ngang hơi dùng lực, từ bên trong cái bệ có tay cầm bị thiếu mất nửa cái, rút ra cái tua vít hình lục giác được làm giả thành cái tay cầm hình chữ L.

Lý Ngang dùng sức rút mạnh cái tua vít hình lục giác ra, mắng thầm:

-Giấu quá đỉnh.

Trong căn phòng này chỉ có một nguồn sáng duy nhất, đó là tia sáng dài mảnh được đặt bên trong cái chụp đèn làm bằng nhựa plastic gắn trên trần nhà.

Ánh sáng chỗ cửa sổ này rất u ám.

Trừ khi là tìm tòi thật cẩn thận, nếu không cơ bản là không phát hiện ra chỗ khác nhau.

Được rồi, lấy được cái tua vít hình lục giác rồi, sau đó thì sao đây?

Lý Ngang dùng cái tua vít vặn thử con ốc ở chỗ cái bồn rửa tay.

Nhưng mà cái đinh kia đã sớm bị gãy mất một nửa.

Vấn đề là cái tua vít hình lục giác lại là kiểu hình lục giác lõm vào, kích thước, hình dạng đều không ăn khớp, cơ bản là không xoáy được.

-Con ốc ở bên ngoài cái giường lò xo thì quá to, mà cạnh ngoài của ngăn tủ làm bằng kim loại thì không có con ốc nào, chỗ duy nhất ở trong căn phòng có thể cần dùng đến đinh ốc thì cũng chỉ có…

Hắn im lặng đi đến chỗ cánh cửa kim loại, dùng cái tua vít vặn cái đinh tán hình lục giác trên cửa.

Răng rắc.

Cái tua vít gắn vào vừa khớp.

Dùng sức vặn một hồi, vẫn không thấy nhúc nhích tý nào.

-Chỉ cần mở được là được, trên cửa nhiều đinh tán như thế, không có chuyện mỗi một cái đều có thể giấu đồ vật.

Lý Ngang hơi căng ngón tay ra, thử từng cái đinh một.

Rốt cuộc vào lúc đang thử cái đinh thứ mười bảy từ trái sang ở bên dưới cánh cửa thì cảm thấy có hơi khác lạ.

-Có thể xoáy mở!

Trong lòng Lý Ngang vui mừng cầm chặt cái tua vít hình lục giác, từ từ xoáy vào, xoáy từng chút một cái đinh ra.

Sau khi gỡ được cái đinh ra, trên cánh cửa hiện ra một cái lỗ hổng nhỏ.

Ánh sáng chỗ này lờ mờ, coi như có nằm rạp xuống mặt đất cũng không thấy rõ bên trong có cái gì.

Hơn nữa cái bao tay quá to, không thể duỗi vào được.

-Ta nghĩ lại, hình như trên chóp của cái tua vít hình lục giác có điện từ…

Lý Ngang lấy cái đinh ra khỏi tua vít hình lục giác, sau đó ngồi xổm xuống mặt đất lấy cái tua vít chọc vào lỗ thủng mà cái đinh để lại, xoay một vòng.

Đinh đang.

Âm thanh giòn dã vang lên từ cái cửa.

Trái tim Lý Ngang đập bình bịch, hắn từ từ lôi cái tua vít ra, quả nhiên nhìn thấy một chiếc chìa khoá nhỏ tinh xảo dính trên chóp của cái tua vít.

-Good.

Lý Ngang khẽ thở phào đứng lên:

-Xem cái hình dáng này, thì vừa khớp với cái lỗ trên chiếc ổ khoá ở cửa chính.

Hắn đi đến trước cửa, tra chìa khoá vào ổ khoá.

Còn chưa kịp vặn chìa, lập tức nghe được âm thanh “răng rắc”.

Cánh cửa làm bằng kim loại nặng nề trượt theo đường quỹ đạo trên mặt đất về phía bên trái.

Nó trượt đến một vị trí nhất định sau đấy không động đậy gì nữa.

Lý Ngang không vội vàng xông ra bên ngoài cánh cửa, hắn chống tay lên cửa, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài một lượt.

Không gian bên ngoài cánh cửa có một hành lang lát gạch trải dài siêu rộng.

Sàn nhà, vách tường, trần nhà đều được lát bằng gạch màu xanh, trên trần nhà cũng được sơn một màu giống với căn phòng, phát ra một luồng ánh sáng trắng trải dài một đường, làm cho hành lang có độ cong.

Lý Ngang nhìn trái ngó phải một lúc, phát hiện bên phải hành lang có một mặt bị bịt kín bằng bức tường gạch.

Còn bên trái hành lang có thể nhìn thấy loáng thoáng một cái cảnh cửa khác giống với cánh cửa kim loại, trên viên gạch của cánh cửa có viết một chữ cái B bằng sơn.

Phía trên cánh cửa chỗ hắn đang đứng thì viết chữ cái A.

Trong nhật ký nhiệm vụ, dòng chữ 【mục tiêu nhiệm vụ của giai đoạn 2: Rời khỏi căn phòng A dần biến mất, thay vào đó là mục tiêu nhiệm vụ của giai đoạn 3: Tìm kiếm lối đi bên trong căn phòng B, C, D, E, F】

-…Còn tận năm căn phòng nữa cơ à?

Con ngươi của Lý Ngang như muốn lòi cả ra:

-Lần này ngay cả phần thưởng và giới hạn thời gian khi làm nhiệm vụ cũng không có luôn sao? Chẳng lẽ ý muốn nói là ngươi cứ xem xét mà làm đi à?

Tức thì tức nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải thi hành nghiêm chỉnh.

Mắt Lý Ngang liếc lên chiếc pin năng lượng trên cánh tay trái, chất lỏng bên trong pin ít đi một chút so với khi trước.

-Phải nhanh lên thôi…

Hắn thở dài, giơ tay lên rút chiếc chìa khoá trên cánh cửa lớn, nhưng lại không rút ra được.

-Một khi dùng xong thì không thể rút ra được nữa à… Có thể hiểu, nếu như một chiếc chìa khoá có thể mở được tất cả các cánh cửa, vậy thì cũng không cần làm nhiệm vụ nữa.

Lý Ngang khẽ gật đầu, về phòng, xé rách tấm ga trải giường rồi quấn lên hông.

Tay trái cầm hộp bút sáp màu và bức thư, tay phải cầm theo cái tua vít (dù sao thì món đồ chơi này cũng làm bằng kim loại, miễn cưỡng có thể dùng nó làm vũ khí).

Bình Luận (0)
Comment