Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 855 - Chương 855: Siêu Việt Nhân Loại

Chương 855: Siêu việt nhân loại Chương 855: Siêu việt nhân loại

Nhưng mà thực tế là trong quá trình điều tra, có quá nhiều nhân tố quấy nhiễu, căn bản không thể nào có thể trở lại hoàn toàn nguyên trạng của vụ án như cũ.

Thế nên không thể để cho dư luận trực tiếp can thiệp vào phán xét, cách làm chính xác, chính là để cho dư luận thúc đẩy hoàn thiện luật pháp.

-Ồ?

Trong lòng Lý Ngang vừa động, ngay lập tức phát hiện ra vấn đề trong lời nói của Ong Mật, chỉ đạo La Tử hỏi:

-Ngay cả Minh Phủ, cũng không có cách nào trở lại nguyên trạng của vụ án như cũ hay sao? Tôi còn tưởng rằng, Minh Phủ sẽ có loại đạo cụ nào đó, có thể tái hiện lại hoàn toàn linh hồn khi còn sống.

-Suy nghĩ của anh rất nhanh nhạy.

Ong Mật mở giác hút của mình ra, làm ra vẻ mặt ‘mỉm cười’.

-Minh Phủ có loại đạo cụ này, không sai, chẳng qua là cái này lại liên quan đến một vấn đề khác, phạm vi tiếp xúc của ý chí của công chúng có phải là cực hạn của loài người hay không. Điều này chúng tôi hãy thảo luận sau đi, đừng ngừng lại tiếp tục nói đi.

-Được.

La Tử lại cười nói như trước:

-Từ dưới góc độ của chủ nghĩa vị lợi tuy đáng ghê tởm nhưng lại thật sự tồn tại, luật pháp hi vọng tất cả mọi người đều có thể sống. Nhưng khi điều kiện không cho phép, thì tương ứng với việc bảo đảm đại đa số tính mạng của mọi người có thể được bảo vệ -- thì hành động của bốn người họ là vô tội.

Nhưng xuất phát từ góc độ thực dụng, trong vụ án lần này, bốn gã đồng đội thám hiểm hoàn toàn có thể đợi đến khi có người chết đói rồi mới ăn thi thể, hoặc là ăn thân thể của mình trước, ví dụ như ngón chân hay khác bộ phận không quan trọng khác.

Bọn họ vẫn còn hơi sức để giết người, nói cách khác là chưa sa vào tuyệt cảnh sinh tử nan giải, không phù hợp với yêu cầu của luật pháp về trường hợp tránh thoát nguy hiểm – hành động của bốn người họ có tội.

Nhưng xuất phát từ góc nhìn đạo đức, luật pháp là biểu hiện của đạo đức, đạo đức là ẩn thân của pháp luật, người làm luật, và người đại diện pháp luật cũng là con người, ở trong cảnh bị vây khốn cũng có thể lựa chọn giống như thành viên đội thám hiểm – nếu như chính mình không làm được, thì không thể yêu cầu người khác làm được, bốn người họ vô tội.

Nhưng xuất phát từ góc độ duy trì uy nghiêm của pháp luật, hành động nghiêm trị tội phạm có thể đe dọa đến các tội phạm tiềm ẩn, tiếp theo là duy trì trật tự xã hội. Ví dụ như có người dụng tâm hiểm ác cố ý chế tạo cảnh vây khốn trong hang động tương tự thế này, mặc kệ hành vi này có khả năng đưa đến quy mô phạm tội lớn hơn – hành động của bốn người họ có tội…

-Đợi một chút!

Ong Mật lên tiếng cắt lời của La Tử, thân thể hắn nghiêng về phía trước, nghiêm túc mà trước giờ chưa từng có hỏi:

-Kevin tiên sinh, quay xung quanh án kiện này ngài có thể đưa ra vô số loại quan điểm, nhưng cái mà tôi muốn nghe hơn, chính là ý kiến của ngài.

-Tôi?

Lý Ngang cúi đầu suy tư, nghĩ phải nói như thế nào, mới có thể phù hợp thiết lập một luật sư của Kevin.

Một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, đắn đo nói:

-Loài người luôn mãi mãi có cực hạn, vĩnh viễn không có cách nào vượt ra khỏi hoàn cảnh vị trí, các loại nhân tố thời đại, đến việc nhìn nhận vấn đề của bản thân mình.

Bởi vì cái loại cực hạn này tồn tại vĩnh hằng.

Một người ưu tú có công việc pháp luật, nhất định không có cách nào cân bằng được đạo đức, công bằng và chính nghĩa một cách hoàn hảo.

Chỉ có thể lấy lui làm tiến, giao phó một phần trách nhiệm cho những người khác.

Biểu hiện bên ngoài của việc này, chính là một vài người làm ngành luật pháp trở nên máy móc khô khan, đê tiện lạnh lùng – cũng chính là cái gọi là càng học luật pháp nhiều hơn sẽ từ từ mất đi nhân tính.

Thậm chí, có một vài thành phần vô lương không hiểu biết gì về luật pháp, kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình là thượng đẳng, thoát khỏi đạo đức của quần chúng, cũng tự xem việc thoát khỏi đạo đức của quần chúng làm kiêu ngạo.

Theo cá nhân tôi mà nói, tôi không có năng lực đưa ra phán quyết hoàn mỹ.

-Đây chính là đáp án ngài đưa ra sau khi đã phân tích kỹ càng sao?

Ong Mật từ chối cho ý kiến mà gật đầu:

-Như vậy, nếu như chúng tôi có thể giao cho ngài thị giác và năng lực siêu việt nhân loại thì sao?

Siêu việt nhân loại….

Vẻ mặt La Tử hơi cứng lại, nhạy cảm ý thức được trong giọng nói của đối phương ẩn chứa hàm nghĩa đặc biệt.

Hắn vừa định lên tiếng hỏi lại, Ong Mật lại thả hai chân xuống, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn vào đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói:

-Chúng ta đã đến.

Thân thuyền nhẹ nhàng lay động một cái, chất lỏng trong ly rượu cũng rung động theo.

Ong Mật đứng bật dậy từ trên ghế.

Fury từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ vững tư thế im lặng lắng nghe giờ vội vàng cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, lau miệng, đứng bật dậy, hai tay cung kính buông xuống bên người.

La Tử cũng đứng dậy theo, xuyên qua cửa sổ trên vách tường của khoang thuyền trưởng, hắn có thể nhìn thấy lục địa phía ngoài.

-Xin mời đi theo ta.

Ong Mật gật nhẹ đầu, bước nhanh ra khỏi khoang, mang theo hai người lên trên bong thuyền.

-Đây được coi là thông qua kiểm tra rồi nhỉ.

Lý Ngang bay nhẹ theo phía sau La Tử, bình tĩnh nói:

-Ý tứ của câu vừa rồi của Ong Mật, là ám chỉ Minh Phủ vô cùng coi trọng luật sư Kevin. Không hề keo kiệt mà cho hắn chút chỗ tốt, thậm chí có khả năng trực tiếp khiến hắn trở nên siêu phàm thoát tục.

Hắc Sắc Mộc Mã đi phía sau với vẻ mặt phức tạp chậc chậc lưỡi, không nhịn được hỏi:

-Hắc ảnh lão huynh… những lời anh vừa nói đó, thật sự là nghĩ ra được trong nháy mắt hay sao?

Bình Luận (0)
Comment