Con chim cánh cụt nghiêng đầu suy nghĩ tỉ mỉ về số người đại khái trên bề mặt hành tinh máy chủ trong một lúc, quyết định từ bỏ:
-Chậc, thôi bỏ đi. Đúng rồi, thiếu niên có dấu ấn của thần lấy Master Ball thứ cấp đi rồi chứ.
Gandalf gật đầu:
-Đã lấy đi rồi.
-Vậy thì tốt.
Chim cánh cụt nâng chi trước lên chỉ lại nút thắt cà vạt cho ngay ngắn, lẩm bẩm: ---Hài cốt của Mario, Master Ball thứ cấp, nước mắt của Isaac, bộ quần áo sinh hóa nano, thiết bị nhìn đêm ba mắt và dùng đạo cụ đưa thoi qua hiệu ứng mỏ neo là được.
Gandalf hỏi:
-Người phải đi rồi sao?
-Ừm, ta sẽ dùng các đạo cụ đưa thoi qua hiệu ứng mỏ neo, đi đến Trái đất của hệ Tinh Bích c-137.
Chim cánh cụt ném cây gậy lên, nắm chặt lấy nó, " Đồng hương của ta ở trong ý thức Gestalt nói với ta rằng, trong lịch sử của hành tinh đó đã từng sinh ra rất nhiều người đưa thoi tại hệ Tinh Bích và cả đưa thoi trong vị diện giống như chúng ta, bọn họ từng giao lưu với chúng ta. Ta sẽ đi tìm hiểu giá trị của bọn họ, đến thời điểm thích hợp sẽ ra mặt nói chuyện với chủ nhân của hành tinh. Hi vọng giờ đây bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng để tham gia chiến tranh vị diện lần này."
-----
Lại mở mắt ra lần nữa, trước mắt xuất hiện hình nền mặc định win10 của laptop.
Phù Thủy hít một hơi thật sâu, vội vàng từ trên ghế đứng dậy nhưng đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sau.
Tác dụng phụ của sự hỗn loạn Ma lực còn chưa tiêu tan, toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu đau nhói như thể có vô số thanh búa, dùi, cưa, đục đang ồn ào thi công trong đầu.
-Cẩn thận.
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, sau lưng Phù Thủy “bịch” một tiếng xuất hiện thêm một chiếc ghế sô pha vững vàng đỡ lấy cô ấy.
Người lấy ghế sô pha tới là một người đàn ông mặc áo khoác gió màu nâu.
Ông ta ngồi trên băng ghế gỗ của nhà thờ, mái tóc ngắn màu đen, ngoại hình phổ thông, biểu cảm ôn hòa. Trên mặt có chút nếp nhăn, không nhìn ra là đẹp hay xấu, không biết là trung niên hay là đã có tuổi rồi (có lẽ là cũng hơi có tuổi rồi? )
Người này chính là thầy của Phù Thủy, là người sáng tạo của Syndicate, là một sự tồn tại được gọi là "Giáo sư".
Nơi này là một nhà thờ vắng vẻ ở ngoại ô Luân Đôn.
Bạn đồng hành của Phù Thủy, Miêu Miêu Đầu đang ngồi trên ghế gỗ bên cạnh giáo sư, có chút hả hê nhìn bạn đồng hành của mình vẻ mặt khó chịu, thích ý liếm láp phần lông trên chân trước của mình – giống như một con mèo nhỏ màu xám trắng thật sự.
-Đã thấy khá hơn chưa?
Giáo sư búng tay một cái, ô kính màu phía trước giáo đường khẽ lóe lên, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống bao phủ lên người Phù Thủy, khiến cho vẻ mặt khó chịu của cô ấy dịu đi không ít.
-Phù…
Phù Thủy thở phào một hơi thật dài, biết ơn mà nhìn về phía Giáo sư, khẽ gật đầu.
Thường thì hành tung của Giáo sư không cố định, sẽ không vì nhiệm vụ kịch bản của học sinh mà đặc biệt xuất hiện. Phù Thủy cũng không ngờ sau khi cô ấy báo với Syndicate tên nhiệm vụ và bản tóm tắt nhiệm vụ xong, Giáo sư sẽ truyền tống đến Luân Đôn, tìm thấy Phù Thủy và Miêu Miêu Đầu tại điểm đến ở nhà thờ.
-Kể lại cho ta mọi chuyện xảy ra ở [Đột Nhập Cao Duy] đi.
Giáo sư hòa nhã nói:
-Không sót bất kỳ chi tiết nào.
-Vâng.
Phù Thủy gật đầu, bắt đầu kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối. Một tiếng sau, Giáo sư khẽ nhíu mày:
-Vậy tức là năm 2077, con người đã phát minh ra kỹ thuật cắm dây vào sau đầu, tạo nên làn sóng phát triển các trò chơi trải nghiệm nhập vai. Rất nhiều trò chơi đã được làm mới lại và đưa vào máy chủ cấp thành phố tích hợp tất cả tài nguyên mạng của xã hội loài người để cho mọi người chơi.
-Thời thế thay đổi, thế sự xoay vần, không còn ai chơi các tựa game cũ nên chúng bị chìm xuống tầng dưới chót của máy chủ. Một số nhân vật bên trong thế giới trò chơi dần dần nảy sinh khả năng tự nhận thức, kết quả lại bị chương trình antivirus của máy chủ đánh giá là dữ liệu bất thường, bị đưa vào trong hộp cát cô lập, dẫn đến sự ra đời của thành phố Trung Tâm. Mà cư dân trong thành phố lại tổ chức cuộc thi tên là Cỗ Xe Chết Chóc, cạnh tranh công bằng để có cơ hội trở về quê hương.
-Đúng vậy.
-Ừm… Có một vấn đề.
Giáo sư trầm ngâm nói:
-Không biết ngươi có nhận ra không.
Phù Thủy có chút chột dạ, siết chặt ngón tay:
-Ơ, vấn đề gì ạ?
-Động lực.
Giáo sư thản nhiên nói:
-Những tuyển thủ tham gia cuộc thi không có động lực. Theo như lời ngươi nói thì thành phố Trung tâm chứa những dữ liệu bị trục xuất bởi vì giành được ý chí tự do. Bọn họ dường như không có lý do gì để trở lại thế giới cũ – nhưng thứ tồn tại ở nơi đó chỉ toàn là các nhân vật trò chơi không thông minh lắm, chỉ biết nói khoảng vài nghìn câu thoại mà hệ thống đã thiết lập sẵn, không phải là người thân hay bạn bè mà họ mong đợi. Những sinh linh có khả năng tự nhận thức và những vật vô hồn chỉ biết tự động trả lời là sự tồn tại của hai thế giới khác biệt, cho dù có trở về cũng chỉ đau khổ thêm mà thôi.
Phù Thủy nghe vậy sững sờ. Cô ấy cũng từng nghĩ đến vấn đề này nhưng chưa nghĩ sâu như vậy:
-Những chuyện kỳ lạ xảy ra trong thế giới dữ liệu không phải là điều bình thường sao?
-Không. Thế giới vận hành dựa theo quy luật nhất định, cho dù là thế giới dữ liệu cũng vậy.