Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 970 - Chương 970: Cuộc Chiến Giành Cửa

Chương 970: Cuộc chiến giành cửa Chương 970: Cuộc chiến giành cửa

Giáo sư tùy ý nói:

-Huống hồ đứng ở góc độ người thiết kế trò chơi, một số trò chơi nhỏ tự bản thân nó không phù hợp và không cần thiết phải tạo thành một thế giới mở. Zelda chỉ cần một đại lục, Quyền Hoàng chỉ cần một thành phố, trò chơi bắn súng càng chỉ cần vài tấm bản đồ. Nếu đúng như lời người hướng dẫn nói với ngươi, toàn bộ tài nguyên bên trong hộp cát chỉ nên dành để phục vụ người chơi thiên về giải trí, không phải để xây dựng một thế giới hoàn toàn chân thực. Nhân vật trong trò chơi cũng hoàn toàn không cần chém giết lẫn nhau để quay trở về thế giới đổ nát kia. Trừ phi…

-Trừ phi cái gì?

Phù Thủy vô thức hỏi, khóe mắt nhìn thoáng qua Miêu Miêu Đầu đã nằm cuộn mình ngủ trên ghế.

Giáo sư khẽ cười:

-Trừ phi, người hướng dẫn lừa ngươi, hoặc là những thông tin mà người đó biết cũng chỉ là thông tin sai lệch mà thôi. Toàn bộ Trò Chơi Chết Chóc/Nghi Thức Thăng Duy có mục đích khác.

Phù Thủy nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi:

-Vậy còn chuyện của Gandalf và Yuri là sao? Bọn họ là người chơi được sinh ra tự nhiên trong thế giới dữ liệu? Hay là chiến thắng trong cuộc thi Cỗ Xe Chết Chóc, lấy được dữ liệu về trình độ của người chơi? Hay là đã giết chết những người chơi của thế giới thực trong các cuộc thi Cỗ Xe Chết Chóc trước đó và lấy được dữ liệu về trình độ của người chơi?

-Đều có thể.

Giáo sư khẽ gật đầu:

-Thế nhưng cá nhân ta lại nghiêng về một giả thiết khác. Cả thế giới dữ liệu và cuộc thi Cỗ Xe Chết Chóc đều có có một sự tồn tại nào đó đứng đằng sau tiến hành thao túng. Không biết mục đích của người đó là gì, các ngươi chỉ tình cờ xâm nhập vào lĩnh vực của người đó mà thôi. Tệ hơn nữa, theo như suy đoán của ta thì các ngươi đã bị người đó lợi dụng mà không hề hay biết.

-Có phải cũng chính là cuộc chiến tranh giành cánh cửa mà Gandalf nhắc đến vào phút cuối không.

Phù Thủy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư:

-Có phải thầy đã biết điều gì rồi không…

Trong tầm mắt không có một bóng người. Ví trí mà người đàn ông mặc áo khoác gió ngồi lúc ban đầu chỉ còn lại một trận gió nhẹ khẽ thổi qua bộ lông trên tai con mèo nhỏ xám trắng đang nằm bên cạnh, làm nó khẽ động tai một cái trong lúc đang ngủ.

-Xì, lại là kiểu này.

Hai tay Phù Thủy chống nạnh, bĩu môi ra vẻ không vui. Nhìn thấy Miêu Miêu Đầu đang ngủ say liền rón rén, nhẹ nhàng tiến lên phía trước, vươn đôi tay độc ác về phía bộ lông mềm mượt nơi tai con mèo nhỏ. Lông ở tai của pháp sư mèo trông vậy mà lại là nguyên liệu làm phép hiếm có, giá cả cũng rất đắt…

-Meo meo meo meo meo! Ngươi làm gì vậy tên Phù Thủy xấu xa kia ! ! !

-Đau đau đau! Ngươi nhả ra! Một cọng lông mà thôi đừng cắn chết ta! Đệt, ta đã dùng thuật thôi miên và thuật chịu đau rồi mà! Sao ngươi lại tỉnh lại?

-Hừ hừ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao? Trước khi gặp ngươi ta đã cố tình tạo ra mười mấy lớp ma thuật bảo vệ trên người, chỉ là thuật thôi miên thì sao có thể…

-Ha ha, buồn ngủ rồi chứ gì? Ta biết ngươi nghĩ ta như thế nào mà. Lớp ma thuật bảo vệ của ngươi có thể chống cự lại bột thuốc ngủ trước đó ta vẩy lên vuốt mèo của ngươi không? Ngươi chịu thua đi!

-Ngây thơ! Ta đã đoán được ngươi sẽ cho rằng ta nghĩ ngươi như vậy! Đám bột thuốc kia ta đều đã thông qua làn gió lúc Giáo sư truyền tống chạy đi mà hất cả lên mũi ngươi rồi.

-Ngươi mới ngây thơ! Ta đã đoán được ngươi sẽ đoán được ta sẽ đoán được hành động của ngươi! Bột thuốc kia là do ta cố ý chế tạo ra để mê hoặc ngươi, chiêu thật sự của ta chính là, bên dưới chiếc ghế ngươi đang ngồi có một trận pháp giam cầm. Lúc nãy cãi nhau với ngươi cũng đủ để ta khởi động trận pháp giam giữ ngươi rồi. Giờ thì ngoan ngoãn nhổ lông lỗ tai cho ta đi!

Trong nhà thờ ở ngoại ô Luân Đôn, hai vị pháp sư một người một mèo còn đang chơi trò trẻ con "Ta đã đoán được ngươi sẽ đoán được ta sẽ đoán ngươi như thế" vô tận, chơi không biết mệt.

Màn hình máy tính quen thuộc. Lý Ngang ngửa người ra đằng sau tựa lưng vào ghế dựa, nhíu mày, cầm trên tay Master Ball thứ cấp nửa trên màu tím nửa dưới màu trắng. Sài Sài từ trong lòng hắn bay ra, hoàn toàn không chứng kiến vở kịch xảy ra, không hề cảm thấy chột dạ và xấu hổ khi không làm được gì mà vui vẻ quay về phòng khách chơi. Sài Sài này càng lúc càng lười, trước đây còn sẽ động não và hỗ trợ phân tích một chút về hướng đi của thế giới kịch bản, giờ đây đến cả việc suy nghĩ cũng lười nghĩ. Mở chế độ xem phim đầy đủ ra, chỉ kém chưa nhờ Lý Ngang đào cái động trong bụng rồi chuẩn bị bắp rang cùng Cocacola để cho cô ăn.

(Mặc dù quả thật là có thể làm được)

-Nói với người của thế giới các ngươi rằng, nhất định phải chiến thắng trong trận chiến đoạt cửa trong giai đoạn hai của Trò Chơi Chết Chóc, không tiếc bất cứ giá nào…

Lý Ngang lẩm bẩm lặp lại những lời cuối cùng của Gandalf.

Lần trước khi giai đoạn hai của Trò Chơi Chết Chóc được làm mới, ngoại trừ thông báo được mở ở quảng trường trò chơi ra thì nhân tiện cũng có nhắc đến một câu:

[Sự kiện quy mô lớn "Cuộc chiến giành cửa" của giai đoạn hai Trò Chơi Chết Chóc sắp mở ra, mong mọi người chú ý theo dõi]

Sau đó cũng không có thêm thông tin gì nữa. Cục Đặc Sự và Hội Dị học có lẽ sẽ biết được điều gì đó. Lý Ngang suy nghĩ một hồi bèn mở giao diện bạn thân ra trò chuyện với Hình Hà Sầu một lúc, bỏ đầu bỏ đuôi mà kể lại cho lão Hình nghe về những chuyện xảy ra ở thế giới dữ liệu cùng với thông tin mà Gandalf nhờ bọn họ truyền đi. Cục Đặc Sự có thể phân tích ra điều gì từ những thông tin này thì cũng không phải là chuyện liên quan đến hắn.

Bình Luận (0)
Comment