Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 11

Cái miệng nhỏ nhắn của Chung Hinh giống như súng liên thanh bắn bằng bằng bằng, dường như không ai để ý cô ấy gọi Tống Thiền là mẹ.

Hồi chuông báo động của Tống Thiền vốn đang rung lên, sau khi cô nhận ra Chung Hinh đang nói gì, thì không đành lòng chỉ có thể thở phào một hơi.

Kiều Viện Viện và Nhiễm Giai Ngọc hiển nhiên đã trở thành những người chuyên bắt nạt kẻ yếu, đối diện với Chung Hinh xấu tính, hai người ôm chặt lấy nhau, không dám hó hé gì.

Chung Linh Ngộ và thầy Đới đã bước lên cầu thang bên cạnh sân thể dục.

Chung Linh Ngộ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn một cái, anh thấy con gái nhà mình đang đứng giữa sân, vung vẩy hai cái móng vuốt như một chú mèo điên.

Anh bị cảnh tượng này dọa sợ sắp rớt cả quai hàm.

"Bạn học Chung, chuyện lần trước em nói thầy đã suy nghĩ rồi..."

"Thầy Đới, xin thầy chờ một chút, bây giờ em có chuyện khẩn cấp cần phải giải quyết!"

Khi đó, Tống Thiền đang ôm eo Chung Hinh, cô dùng sức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thậm chí đứng không vững nữa.

Chung Linh Ngộ không nghĩ được quá nhiều, anh thật sự sợ Chung Hinh sẽ kéo Tống Thiền ngã xuống đất.

Vừa quay người đi xuống cầu thang, anh chợt nhìn thấy một bóng người từ hướng ký túc xá lao ra.

Đó là cậu con trai đáng yêu Chung Thừa của anh.

Nếu không phải nói sinh đôi có thần giao cách cảm, cách xa cả trăm mét Chung Thừa không hiểu tại sao tâm tình đang bình tĩnh như hồ nước lặng, một ngọn lửa không rõ nguyên nhân không báo trước bốc lên, khi cậu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy em gái mình đang nổi điên.

Tất cả đều nhờ có Chung Thừa cứu một trận.

Trước khi giáo viên thể dục phát hiện vụ náo loạn này, những người có mặt và những người liên quan đã giải tán.

Cùng lúc đó, Chung Linh Ngộ vừa yên tâm vừa vui mừng, trong lòng giơ ngón tay cái lên, cảm ơn Chung Thừa đã bảo vệ được tài khoản phụ của bố nó.

Khi chuông báo vào học vang lên, Chung Linh Ngộ vội vàng trở về chỗ ngồi, Chung Linh Ngộ ân cần đưa khăn giấy lau mồ hôi cho cô.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, em gái họ của cậu có cá tính thật đấy."

Tống Thiền nhớ đến cậu xung đột vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

"Cậu cảm thấy tốt hay xấu?"

Vẻ mặt của Chung Linh Ngộ trông rất có hứng thú, anh giơ tay đẩy cánh quạt điều hòa lên, cơn gió lạnh ngừng thổi thẳng vào Tống Thiền.

"Nếu như tớ nói, khá tốt, như vậy có vẻ như tớ có chút bao che không nhỉ?"

Chung Linh Ngộ tỏ ra có chút bất ngờ.

"Bạn học Tống Thiền, tớ nhận định tính cách bao che khuyết điểm là bản chất của con người, nhưng nếu như cậu đã đồng tình với em ấy, sao lại có thể gọi là bao che?"

Tống Thiền thấy vẻ mặt Chung Linh Ngộ có gì đó khiến cô cảm thấy xấu hổ không biết phải làm sao.

Cô không biết phải trả lời thế nào, đồng thời cảm thấy hoảng hốt như thể thế giới sắp nổ tung: Chẳng lẽ trong lòng mình đã bắt đầu nhận định Chung Hinh là con gái của bản thân sao, cô vô thức sử dụng cái từ "bao che" này một cái rất tự nhiên.

Trước vẻ hốt hoảng cúi đầu của cô, Chung Linh Ngộ lại vô cùng bình tĩnh bổ sung: "Đứa nhỏ này từ nhỏ bụng dạ đã thẳng đuột. Nhưng bố mẹ con bé đều là người có tính cách trầm ổn, không biết là học từ ai nữa. Trước đây tớ khó mà tránh khỏi thường xuyên lo lắng, sợ tính cách không sợ trời không sợ đất này của con bé sẽ gây ra rắc rối gì trong trường. Nhưng thực tế, nhìn những đứa trẻ lớn lên..."

Tống Thiền cảm thấy bầu không khí hài hòa này có chút diệu kỳ, cảnh tượng này thật sự giống như cảnh hai vợ chồng bàn bạc về con cái trước khi đi ngủ, dưới ánh đèn ngủ hai người trao đổi suy nghĩ về việc nuôi dạy con.

Nhưng đây là trong lớp học, không phải trong phòng ngủ.

Cô nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ rác rưởi trong đầu mình đi.

Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt bạn học Chung với vẻ mặt đầy chính trực.

Bạn học Chung không phát hiện điều gì, tiếp tục nói. Thi thoảng anh làm động tác dang tay ra cực kỳ trông giống như một doanh nhân dày dạn kinh nghiệm, nhưng mà ngôn ngữ cơ thể đặc thù thuộc về một "đàn ông" hơn là một "chàng trai", Tống Thiền lại không thể nào phân biệt được điểm này.

"Tớ đã thấy nhiều trường hợp thất bại trong việc giáo dục xung quanh mình, bỗng nhiên tớ cảm thấy điều này cũng không tệ, ít nhất sẽ không xảy ra vấn đề tâm lý phải không? Sẽ không cho phép người khác tùy ý bắt nạt mình, sẽ không xảy ra chuyện khó chịu, sẽ không buồn bực không vui, sẽ không vì sai lầm của người khác mà tự suy xét lại bản thân. Ít nhất, con bé hiện tại tự tin và thoải mái cởi mở."

Tống Thiền có ảo giác nửa sau câu nói của Chung Linh Ngộ dường như đang ám chỉ cô. Trong lòng cô lặng lẽ bày tỏ đồng tình, loại người mà Chung Linh Ngộ nói, bị người khác tùy ý bắt nạt, sinh ra buồn rầu, tự vấn lại chính bản thân một cái thái quá, mâu thuẫn không ứng phó, cô chính là chính mình.

"Cậu nói đúng, tớ thật sự thích điểm này của Chung Hinh."

Chung Hinh không yếu đuối như cô, điều này khiến trái tim Tống Thiền mềm nhũn.

Nếu như Chung Hinh thật sự là con gái cô, vậy con gái đã trưởng thành thành dáng vẻ cô hy vọng bản thân có thể trở thành nhất.

"Ừm, tất nhiên cậu cũng có thể trở thành dáng vẻ cậu mong muốn."

Nguyện vọng thầm kín bị Chung Linh Ngộ nói trúng, Tống Thiền ngạc nhiên ngước mắt lên. Lại nhìn thấy biểu cảm thoải mái của anh, dường như trong mắt anh, đây không phải là chuyện khó khăn đối với cô.

Cả người cô dường như được cái gì đó xoa dịu.

"Nhưng mà cậu yên tâm." Chung Linh Ngộ cười, "Chung Hinh không phải thường xuyên như vậy đâu, chỉ khi đụng đến chuyện liên quan đến người con bé đặc biệt quan tâm, con bé mới giương nanh múa vuốt như vậy. Riêng về điểm này tớ rất hiểu con bé."

Thật ra thì Tống Thiền đã từng nghe những lời giống như vậy.

Là vào lần cô kéo Chung Hinh đến vườn hoa nhỏ để bình tĩnh lại, Chung Thừa đã nói những lời này.

Lúc ấy trong lòng cô đang gào thét: Đây thật sự là con gái cô sao! Đáng yêu như con mèo con vậy, lại có móng vuốt sắc nhọn nữa chứ?

Sau đó Chung Thừa mặt đầy lo lắng giải thích với cô, rằng em gái mình bình thường rất lễ phép, hôm nay chỉ là vì bảo vệ mẹ nên em ấy mới biểu hiện quá khích như vậy.

Tống Thiền bị chậm lụt, qua một lúc lâu cô mới có thể chầm chậm nếm được hương vị tốt đẹp trong đó.

Wow, cô được người khác coi trọng.

Cũng giống như mẹ của Tống Thiền, ở trong lòng Tống Thiền mẹ là số một trên đời này, trong lòng Chung Hinh Chung Thừa, Tống Thiền cũng là số một không ai sánh bằng.

Đột nhiên, trở thành người được ai đó yêu thích nhất.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao dù mâu thuẫn gay gắt như vậy, nhưng trong lòng cô ngược lại cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ rồi.

Giờ tự học buổi tối, Phương Gia sau khi kết thúc huấn luyện trở lại lớp học.

Sau khi Phương Gia nghe kể lại Nhiễm Giai Ngọc nhân lúc cô ấy không có ở đây tìm Tống Thiền gây chuyện, cả người cô ấy đột nhiên như có ngọn lửa thù hận bùng cháy, suýt chút nữa đã chạy đi tìm người ta kiếm chuyện.

Tống Thiền kịp thời kéo Phương Gia lại, nhưng cô chỉ biết lắc cái đầu như trống bỏi, cái miệng ngu ngốc không biết nên khuyên người khác thế nào, ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Chung Linh Ngộ.

Chung Linh Ngộ vốn đang không có chuyện gì làm quay người ngắm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nhưng sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Tống Thiền, anh đành phải nhận trách nhiệm đến khuyên nhủ Phương Gia.

"Mặc dù cậu ta là người có lỗi trước, nhưng thời cơ tốt nhất đã qua rồi, bây giờ cậu đi tranh cãi, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy cậu đang cố tình gây sự, trên mặt trận dư luận, cậu sẽ là người mất lợi thế."

Phương Gia và Tống Thiền nghe xong thì đều sửng sốt, chỉ cảm thấy từ góc độ anh dường như vô cùng sáng suốt.

Phương Gia kéo Tống Thiền chậm chạp ngồi xuống, biểu tình như thể Lưu Bị ba lần đến túp lều tranh*, "Quân sư cho rằng, bọn tớ tiếp theo nên tiếp chiêu với cái miệng ác khí này như thế nào?"

三顾茅庐: Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được。

Chung Linh Ngộ cảm thấy đầu óc của Phương Gia không đủ để lĩnh ngộ được, nên không muốn nhiều lời thêm, nhưng suy nghĩ này còn chưa kịp thể hiện thành biểu cảm, Đổng Hiền Năng ở bàn phía trước đã tỏ rõ thái độ không vui.

Cậu ta nói với giọng điệu dạy dỗ: "Vì một chút xích mích mà cứ cân nhắc so đo từng tý, với chỉ số thông minh ít ỏi còn sót lại đó, không bằng dùng vào việc tập trung học tập đi. Trường học là chỗ để học tập, chứ không phải một cái đại trạch để cho những mưu mô, hay là nơi để một số người có đặc quyền hưởng thụ."

Trong chốc lát Phương Gia không nghe hiểu, nêu không với tính tình của cô ấy, chắc chắn đã lật cái bàn từ lâu rồi.

Nhưng Tống Thiền lại nghe hiểu.

"Người có đặc quyền" trong miệng Đổng Hiền Năng không phải là đang tố cáo Chung Linh Ngộ sao?

Tống Thiền lập tức nhìn về phía Chung Linh Ngộ, sợ anh cảm thấy khó chịu.

Kỳ thật trong lòng Chung Linh Ngộ không có nổi lên một chút gợn sóng nào, nhưng khi thấy Tống Thiền lo lắng cho mình như vậy, anh lập tức lộ ra vẻ bất lực nhưng rất kiên cường: "Tớ không sao đâu, tớ ổn mà."

Thành công đã khơi dậy sự đồng cảm sâu sắc và yêu mến sâu sắc của Tống Thiền.

Trong bốn mươi phút tự học buổi tối, Phương Gia vẫn không hoàn toàn hiểu được hết những lời của Đổng Hiền Năng, cô ấy nói chuyện phiếm với Tống Thiền qua quyển vở nhỏ.

Tống Thiền kể lại toàn bộ câu chuyện một cách ngắn gọn, nhớ tới bóng dáng cô độc và đôi mắt cô đơn của Chung Linh Ngộ những ngày qua, cô cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho Chung Linh Ngộ.

Mà lúc này Chung Linh Ngộ đang nhìn bài kiểm tra, lại lần nữa lộ ra vẻ mặt nhìn có vẻ như cô đơn nhưng thật chất lại là trống rỗng.

—— Chỉ là một bài toán hàm số hình cầu của cấp ba thôi mà cũng cần anh tự mình giải? Chung Hinh Chung Thừa thì sao, hai đứa nhóc nhà mình có thể giải đúng hết bài này không? Nếu hai đứa nó không được 100 điểm, anh sẽ khẽ tay bọn nó!

Đang lúc anh suy nghĩ lung tung, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một tờ giấy, dòng chữ xinh đẹp trên đó lập tức khiến anh có tinh thần trở lại.

[Bạn học Chung, lát nữa ra ngoài giải khuây nhé, cậu đi không?]

Chung Linh Ngộ điều chỉnh biểu cảm, gật đầu một cái.

Anh không quên lộ ra nụ cười mệt mỏi.

Tống Thiền hài lòng thu tầm mắt lại, cầm bút chì lên bắt đầu kiểm tra các phép tính trên tờ giấy nháp.

Nhưng thật ra trái tim cô không tài nào bĩnh tĩnh được. Có những con vật nho nhỏ khó mà hình dung được đang nhảy nhót trong cơ thể cô.

Cuối cùng, khi chuông reo, Tống Thiền giả vờ bình tĩnh, ngồi đó với trái tim không loạn, cô chú ý đến một cái bóng mờ đứng dậy sau đó đổ xuống gương mặt cô, ngay sau đó là giọng nói của Chung Linh Ngộ: "Bạn học Tống Thiền cho tớ đi qua một chút, tớ xuống căn tin một chuyến."

Tống Thiền "Ồ" một tiếng, nhích ghế về phía trước, hai người ăn ý tựa như chuyện đã bàn bạc từ trước.

Tống Thiền nghe thấy nhịp tim đập vang dội của chính mình, thình thịch thình thịch đập vào màng nhĩ, cô cẩn thận chú ý đến Chung Linh Ngộ biến mất ở cửa trước, cô quan sát tất cả bạn học xung quanh đều đang chăm chú làm bài tập, sau đó cô đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô không cẩn thận đụng vào cái ghế trước mặt, khiến Phương Gia giật mình.

Vẻ mặt Phương Gia đầy mờ mịt, sau đó thấy Tống Thiền có chút hốt hoảng nói với mình: "Tớ đi phòng đun nước sôi, cậu có muốn lấy nước không?"

Phương Gia đưa bình nước của mình cho cô, nhìn Tống Thiền vội vã rời đi, đáy lòng vẫn có chút thắc mắc: Đi lấy nước thôi mà, sao mà trông căng thẳng thế nhỉ?

Giống như đi hẹn hò với người khác vậy.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Phương Gia, cô ấy vẫn nhớ mình có một nhiệm vụ quan trọng.

Phương Gia hắng giọng, chọc chọc bả vai Đổng Hiền Năng, "Bạn học Đổng, những lời cậu nói lúc nãy, thật sự rất không ổn đâu đấy."

Đổng Hiền Năng đang làm đề bị quấy rầy thì không nhịn được, "Cái gì mà không ổn? Làm sao mà không ổn?"

"Cậu nói bạn học Chung là người có đặc quyền, những lời này của cậu có thành kiến rất nghiêm trọng."

"Chung Linh Ngộ vốn là người được hưởng đặc quyền, tôi nói sai à? Các bạn khác dựa vào thành tích để vào được lớp một, còn cậu ta dựa vào quyền thế!"

"Sao cậu biết thành tích của Chung Linh Ngộ kém?"

"Tôi..."

"Chưa thi mà, không phải sao?"

"Nhưng cậu ta không làm bài tập! Không luyện đề! Không nghe giảng bài! Những người như vậy sao có thể có thành tích tốt được chứ!"

"Bạn học Đổng Hiền Năng, cậu có ước mơ gì không?"

Sự thay đổi bất ngờ của cuộc trò chuyện khiến người ta không kịp đề phòng.

"Tại... Tại sao tôi phải nói với cậu!"

"Vậy để tớ đoán nhé, với sự cố gắng và tài năng này của bạn học Đổng Hiền Năng, sau này tiền lương hàng năm ít nhất phải lên đến con số hàng trăm triệu, đúng không?"

Đổng Hiền Năng không nói gì, cậu ta đẩy mắt kính lên, khóe miệng mím chặt mơ hồ có thể thấy được nếp nhăn mũi giật giật - người này đang nhịn cười.

"Đầu năm nay, loại người ưu tú nào trẻ tuổi đã có thể kiếm được hàng trăm triệu mỗi năm? Giám đốc điều hành công ty, doanh nhân gây dựng sự nghiệp, nhà khoa học?”

"Tôi còn chưa nghĩ tới." Bạn học Đổng Hiền Năng khiêm tốn nói, "Nhưng những thứ này nghe cũng được."

"Vậy thì tớ hoàn toàn có thể làm được."

Đổng Hiền Năng không thể tin: "Cậu? Thành tích kém như vậy, cứ mơ mộng hão huyền đi."

Phương Gia nói tiếp: "Sao lại không thể? Chung Linh Ngộ là ai, là bạn thân trong tương lai của tớ. Tập đoàn Chung thị, là loại công ty gì? Người ta là công ty thương mại khổng lồ và một công ty niêm yết. Có một người bạn như Chung Linh Ngộ, nếu tớ khởi nghiệp, cậu ấy có thể sẽ không ủng hộ tớ vài đơn hàng sao? Nếu tớ thất nghiệp, cậu ấy có thể không cho tớ một vị trí quản lý sao? Nếu tớ muốn nghiên cứu khoa học, không phải cậu ấy có thể cho phòng thí nghiệm của tớ một chút vốn đầu tư sao? Con của tớ đi học, muốn cùng con cái của cậu ấy học chung một trường, cậu ấy có thể sẽ từ chối sao?"

Đổng Hiền Năng nghe từng câu, đèn đường cuộc đời lần lượt sáng lên.

Cậu ta đột nhiên có chút hưng phấn: "Vậy mong muốn mua nhà của tôi, cũng sẽ dễ dàng thực hiện được, phải không?"

Phương Gia: "Gia đình cậu ấy có làm bất động sản không?"

Đổng Hiền Năng: "Không biết."

Phương Gia: "Nếu như có, nhiều nhà như vậy cho cậu một căn, thì đã là gì chứ? Nếu như không phải, cậu ta có nhiều nhà vậy mà, có khi nào quăng cho cậu một căn không?"

Đổng Hiền Năng nắm chặt nắm tay nhỏ, kích động đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Phương Gia lại bắt đầu chỉ điểm: "Vậy sao bây giờ cậu lại phải nhắm vào Chung Linh Ngộ thế. Thu hẹp con đường của chính mình chi vậy người anh em!"

Giờ giải lao mươi phút giữa các tiết học trôi qua nhanh chóng.

Chung Linh Ngộ hiển nhiên không biết Phương Gia nhận lời cầu xin giúp đỡ của Tống Thiền, mà đã dùng những lời bàn tán lố bịch để giúp anh phát triển tình bạn ấm áp.

Anh và Tống Thiền vừa nói vừa cười trở lại chỗ ngồi, đúng lúc một quyển bài tập được truyền đến trước mặt.

Chung Linh Ngộ đưa tay nhận lấy, lại thấy Đổng Hiền Năng cầm vở bài tập bằng cả hai tay, đưa đến trước mặt mình.

Tầm mắt vừa dời lên, lập tức thấy một gương mặt tươi cười.

"Bạn học Chung, vừa rồi tớ thật ra chỉ là muốn tranh thủ trong giờ học giúp cậu phân tích những câu trả lời sai trong vở bài tập của cậu. Nhưng tại sao bài tập của cậu toàn bộ đều trống không, cậu không làm bài tập về nhà à?" Cậu ta nghiêng đầu qua một bên, biểu cảm lo lắng, "Có đề nào không biết làm không, cậu có thể tìm tớ mà! Nếu câu nào không biết làm, tớ có thể đi hỏi! Có khăn khăn gì, cậu cứ nói với tớ nha!"

Chung Linh Ngộ: ?

Tống Thiền thấy Đổng Hiền Năng đã thay đổi thái độ, cực kỳ ngạc nhiên cũng như mừng rỡ, cô len lén đập tay với Phương Gia ở dưới gầm bàn.

Nhưng ở bên này, sự nhiệt tình của Đổng Hiền Năng lại không nhận được sự đáp lại của Chung Linh Ngộ.

Chỉ thấy Chung Linh Ngộ xua tay, "Cảm ơn, nhưng bây giờ tớ còn trẻ, không muốn phấn đấu, tớ muốn làm cá mặn."

咸鱼: Cá mặn ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.

Trong khi người làm bố từ chối việc phấn đấu tiến lên, con trai con gái anh dường như đang tích cực cố gắng bằng tác động vật lý và công nghệ thông tin.

Chuông vào lớp vừa dứt, loa thông báo vang lên, truyền tải thông điệp phê bình từ vị trí phòng giáo dục.

"Sau đây là thông báo về một số vụ việc tồi tệ. Chung Thừa lớp 10-7, trộm điện thoại trong ký túc xá, sau đó còn truyền bá phương pháp trộm điện thoại trong ký túc xá nam, nối đường dây điện riêng, đây là bản chất xấu sẽ bị xử phạt!"

"Thứ hai, Chung Hinh lớp 10-7, đột nhập vào mạng nội bộ của trường và thay đổi thời gian cung cấp nước nóng của trường, khiến áp lực cấp nước nóng của trường quá cao và ống nước bị vỡ, nhà trường sẽ có biện pháp xử phạt!"

"Hai em học sinh được nêu tên ở trên sẽ bị tước đoạt tư cách ở nội trú."

Chung Linh Ngộ tức đến mức tóc sắp bốc cháy, anh vén tay áo đứng dậy, xúc động trong lồng ngực đang sôi trào: "Tống Thiền, phiền cậu nhường đường, tớ phải đi ra ngoài một chút!"

--------------------

Chung Hinh Chung Thừa, bố các con một giây nữa sẽ đến chiến trường ngay đây.

Bình Luận (0)
Comment