Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 12

"Đã vào lớp rồi."

Tống Thiền nhỏ giọng nhắc nhở Chung Linh Ngộ, nhưng thật ra cô cảm thấy Chung Linh Ngộ sẽ không nghe lời mình.

Cho nên cô hơi nhích người, chừa cho anh một lối đi.

Đúng lúc cán sự bộ môn đang giao bài tập đến, Tống Thiền liếc mắt nhìn thoáng qua, vội vàng muốn nhường đường cho cán sự bộ môn, lật đật đụng phải chồng sách.

Chung Linh Ngộ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chồng sách sắp đổ, ngón chân của Tống Thiền được cứu khỏi việc bị sưng tấy do chồng sách đập trúng.

"Cậu có sao không?"

Chung Linh Ngộ giúp Tống Thiền sắp xếp lại thành từng chồng sách, rồi đặt quyển từ điển nặng trịch như cục gạch vào trong ngăn kéo của cô.

Tống Thiền có vẻ vẫn còn hơi hoảng sợ, mỉm cười lắc đầu với Chung Linh Ngộ.

Chung Linh Ngộ thở phào một tiếng rồi ngồi xổm xuống, "Cậu không cần mang quyển từ điển này đi học đâu, cậu cần tra từ nào quay qua tớ cho cậu mượn bút tra từ điển."

Tống Thiền dường như nghe không hiểu: "Bút tra từ điển là cái gì?"

Chung Linh Ngộ cân nhắc kỹ càng, sau khi xác định bút tra từ điển thế hệ đời đầu đã ra mắt vào thời điểm này, anh nói: "Một sản phẩm điện tử để tra từ vựng. Học sinh không được phép mang điện thoại thông minh đến trường, nhưng bút thông minh thì vẫn được, đúng lúc tớ có rất nhiều những món như vậy."

Trước đó Tống Thiền suýt xảy ra va chạm nhỏ, Chung Linh Ngộ giúp cô đỡ lấy quyển từ điển to đùng kia, chuyện tìm hai đứa nhỏ tính sổ đã bị tên cuồng vợ này đá bay ra sau đầu. Lúc này dưới ánh nhìn chăm chú đầy tò mò và hâm mộ của Tống Thiền, anh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những món đồ chơi mới lạ mà cô chưa từng nghe nói đến, cực kỳ giống một người nhân viên bán hàng giỏi nhất với tài thuyết phục và hùng biện tuyệt vời.

Cùng lúc đó, trong phòng dụng cụ thể thao của trường trung học Lộ Hoa, Chung Hinh và Chung Thừa đang rúc vào sau kệ, tiếng thở dài này nối tiếp tiếng thở dài kia.

Chung Hinh: "Anh, chúng ta làm như vậy có vẻ giống như bất chấp mọi thủ đoạn quá không?"

Chung Thừa lau mắt kính, tâm tình ổn định: "Nếu đã làm thì không nên hối hận, chúng ta vốn dĩ không phải người của thời đại này, không cần quan tâm nhiều như vậy."

Chung Hinh: "Đúng vậy, đều tại bố, nếu bố không một hai không chịu đồng ý cho chúng ta đi học theo diện ngoại trú, chúng ta sẽ không cần vì rời khỏi ký túc xá mà làm ra loại chuyện hại người mà không lợi đến mình như thế này."

Chung Thừa: "Nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng đã có được kết quả như ý muốn, lần này trường học cắt chúng ta ở nội trú, cho dù bố có không đồng ý thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể thỏa hiệp."

Chung Hinh giơ ngón cái lên với Chung Thừa: "Anh, có những lúc em cảm thấy, tính cách sẽ làm mọi chuyện để đạt được mục đích của anh rất mạnh."

Chung Thừa không xác định được em gái đang khen mình, hay đang nói móc mình, cậu cẩn thận cất mắt kính vào trong hộp, không hề có chút gánh nặng nào nói: "Di truyền từ bố thôi."

Chung Hinh xoay xoay quả bóng chuyền, trở lại chuyện chính: "Tốt quá, chúng ta cuối cùng có thể thoát khỏi ký túc xá, chuyển vào căn nhà rộng rãi thoải mái rồi."

Chung Thừa nhìn em gái ngây thơ của mình, có chút đau lòng ôm lấy đầu gái nói cho biết sự thật tàn khốc, "Căn phòng đó, có lẽ sẽ không tốt như em tưởng tượng đâu."

Chung Hinh: "Hả?"

"Sự thật là vậy đó, dù sao thì đó chỉ là một khu dân cư cũ, điều kiện sinh hoạt rất khác một trời một vực những căn hộ trong trí tưởng tượng của em. Thường xuyên bị cúp nước, bị cúp điện, mùa hè còn có gián, có chuột, nhà vệ sinh bốc mùi suốt cả ngày đêm..."

"Không thể nào, trước đây mẹ ở nơi như vậy sao?"

"Bộ mặt như đưa đám này của em là sao đây? Ngay cả một nơi như vậy cũng là anh phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được đấy, căn phòng rộng lớn thì ở thoải mái, nhưng có thể ở đối diện với mẹ sao? Có phải bình thường dung túng em quá rồi nên bây giờ ra khỏi nhà em cũng phải kén cá chọn canh. Em quên mất mục đích của chúng ta rồi à?"

"Đừng có nói nữa đừng nói nữa! Anh có muốn sau này vợ anh cũng sẽ ghét anh không!"

Chung Thừa lập tức không nói nữa.

Im lặng một hồi, cuối cùng cậu vẫn rất tức giận, nhân lúc Chung Hinh không để ý, véo má cô một cái, Chung Hinh đau đến mức kêu toáng lên, đánh loạn xạ vào tay anh trai mình.

Lúc này, có một bóng đen đi ra từ phía sau cánh cửa.

Chung Linh Ngộ rất hiểu Chung Hinh Chung Thừa, biết rõ nơi này có thể tìm thấy hai đứa nhóc này.

Ban đầu anh nghĩ cho dù có bị lộ tài khoản phụ này cũng phải dạy hai quỷ gây chuyện này một trận ra trò, nhưng lại vô tình nghe được kế hoạch của bọn nhỏ.

Hóa ra Chung Hinh Chung Thừa vẫn muốn đi học, chỉ là không muốn ở nội trú, và dời đến ở phía đối diện nhà Tống Thiền, dựa vào việc sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày để kéo gần quan hệ hơn với Tống Thiền.

Không thể không nói, kế hoạch rất hay.

Nếu như Chung Hinh Chung Thừa lúc ra yêu cầu không ở nội trú với anh, thành thật khai ra mục đích thật sự, Chung Linh Ngộ chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng vấn đề là, hai đứa nhóc này không chịu nói.

Xem ra giữa bố con bọn họ đều thiếu sự tín nhiệm lẫn nhau rồi.

Chiếc thuyền tình thân từ khi nào trở nên mỏng manh như vậy, Chung Linh Ngộ đau đầu day trán.

Trong phòng học, vẫn là sự im lặng căng thẳng chết lặng.

Tống Thiền nhìn thấy các bạn học phía trước và phía sau cô không những đã làm xong hết bài tập giáo viên giao mà còn làm xong vài trang đề luyện tập ngoại khóa mà cô đang chuẩn bị làm. Cô lập tức cảm hoang mang cực độ, vội vàng lấy giấy kiểm tra của mình ra bắt đầu tính thời gian làm đề.

Khi cô vừa làm xong một bài đọc, ngẩng đầu lên nhìn thời gian thì thấy Chung Linh Ngộ trở lại.

Dáng vẻ cúi đầu của anh trông rất ủ rũ.

Tống Thiền không nhịn được quan tâm, "Cậu đã nói chuyện ổn thỏa với Chung Hinh Chung Thừa rồi sao?"

Thật ra khi vừa nghe Chung Hinh Chung Thừa sẽ bị xử phạt, nội tâm Tống Thiền bỗng sinh ra cảm giác bất an không thể diễn tả thành lời, nhìn hai người bọn họ rõ ràng đều là những đứa trẻ ngoan mà.

Chung Linh Ngộ hiển nhiên là một người bố rất lạc quan, anh không quan tâm quá đến việc Chung Hinh Chung Thừa giấu giếm, biểu cảm chán nản ủ rũ lúc này chỉ là vì thời tiết nóng bức, leo từ dưới đất lên lầu năm mệt chết đi được.

Nhưng khi vừa phát hiện Tống Thiền lộ ra biểu cảm lo lắng, trong người Chung Linh Ngộ như thể có cơ quan nào đó, lập tức kích hoạt trạng thái khổ sở.

"Bọn nhỏ cũng lớn rồi, tớ không quản được."

Chung Linh Ngộ ngơ ngác nhìn bàn học.

Tống Thiền càng nghe càng lo lắng: "Sau này chúng ta lại tìm cơ hội nói chuyện, cậu đừng quá nản lòng."

Thật ra Tống Thiền đang tự trách, người làm mẹ như cô không quản nổi con mình, để cho người chú họ này phải phiền não như vậy, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Cô suy tính một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm: "Vậy, bố của hai em ấy thì sao? Chú ấy biết chuyện Chung Hinh Chung Thừa bị xử phạt chưa?"

Không đúng, cô lại tự coi bản thân mình là mẹ của hai đứa nhỏ rồi!

Tống Thiền hoảng hốt ôm lấy mặt.

Chung Linh Ngộ nghe được những lời này, suýt chút quên cả phản ứng lại.

Anh chỉ hơi trầm ngâm một lúc, mặc dù việc Tống Thiền lo lắng về chuyện này khiến anh rất vui mừng, nhưng anh không hy vọng Tống Thiền quá bận tâm mà ảnh hưởng đến tiến độ học tập.

"Chú ấy biết, mấy ngày nữa chú ấy sẽ về xử lý chuyện này."

Hai vai Tống Thiền căng cứng.

Sự an ủi của Chung Linh Ngộ không những không xua tan được mối lo lắng của Tống Thiền mà còn khiến chuông báo động của cô rung lên.

Không phải chứ, lần này cô thật sự sẽ gặp được bố của đứa bé sao?

Gò má cô bỗng nóng rực, sự căng thẳng không thể diễn tả được một lần nữa bao trùm lấy cô.

Chung Linh Ngộ nghiêng đầu lại gần cô xích lại gần một chút, "Tống Thiền, cậu toát mồ hôi, có phải trong lớp nóng quá không? Để tớ bật điều hòa trước mặt cậu nhé."

Hiện giờ đang là tiết tự học buổi tối, mọi người đều đang vùi đầu học tập, trong lớp học yên tĩnh không một tiếng động, khi Chung Linh Ngộ nói chuyện anh sẽ đè thấp giọng xuống thật thấp.

Tống Thiền cảm giác như có một con sâu nhỏ bò vào trong lỗ tai cô, quấy phá bên trong đó.

Đáng sợ quá, chú em rể chồng lại đang quyến rũ chị dâu!

Điều đáng sợ hơn đó là, chị dâu thế mà cảm thấy chú em rể chồng này cũng rất tốt.

Chú em rể chồng thật dịu dàng biết săn sóc ghê, còn người bố trong miệng của hai đứa bé thậm chí đến giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu.

Trong đầu Tống Thiền chợt hiện lên đủ loại tình tiết bi kịch vì tình thời dân quốc như kiểu "Sau khi mợ cả ôm con gà trống thay thế cho cậu cả để bái đường thành thân, loay hoay với cuộc sống trong đại trạch rộng lớn. Rồi một ngày cậu hai đi du học trở về, anh là người có kiến thức sâu rộng và hiền lành dịu dàng, được anh trai mình nhờ chăm sóc cho chị dâu, nên anh hết lòng bảo vệ quan tâm đến chị dâu của mình, hai người lâu ngày sinh tình mối quan hệ kéo lại gần nhau hơn, cuối cùng dưới sự hãm hại bức ép của lễ giáo thời phong kiến, chị dâu bị nhốt chuồng heo thả xuống sông, chú hai bị treo cổ, còn cậu cả hộc máu mà chết".

Chị dâu Tống, mày có cái gì đó rất không ổn đấy nhé, mày không thể nghĩ đến nó nữa!

Trong lòng Tống Thiền đang không ngừng khiển trách đạo đức của bản thân.

Cô vẫn lên án chính mình cho đến tận khi tan học về nhà.

Ở khu dân cư cũ là cảnh tối lửa tắt đèn, đưa bàn tay ra không thấy nổi năm ngón tay, Tống Thiền và Tống Thanh đi đến trước đầu hẻm, một tia sáng chiếu thẳng vào mặt họ.

"Ở đây này!"

Là mẹ Mạnh Miên soi đèn ra đón những đứa con của mình.

Trong ánh đèn pin yếu ớt, ba mẹ con tránh được dòng nước ở hành lang, cẩn thận bước về nhà.

"Sao lại cúp điện nữa vậy ạ? Không phải mấy ngày trước mới cúp rồi sao?"

Tống Thanh nhíu mày cau có.

Mạnh Miên nói: "Nghe nói do tu sửa quảng trường phía trước nên hao tổn một lượng điện lớn, mấy ngày gần đây đã đạt mức tiêu thụ điện cao nhất, chắc là chỗ chúng ta bị hạn chế rồi."

Tống Thanh: "Thật không công bằng, tại sao chỉ cắt điện của chúng ta chứ, từ trước đến nay sao chưa bao giờ thấy bọn họ cắt điện của cái tiểu khu Kim Minh bên đó? Là bởi vì người ta tiểu khu hạng sang, không sờ tới được?"

Tống Thiền: "Được rồi được rồi, quảng trường được sửa xong, giá nhà ở khu này có thể sẽ tăng lên đấy."

Vừa nói chuyện vừa đi đến trước cửa, Mạnh Miên mồ hôi đầm đìa, bà cúi người dùng sức vặn chìa khoá trong ổ, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.

Mãi mới vặn được khóa cửa để vào trong nhà, đột nhiên một âm thanh bất ngờ vang lên, Mạnh Miên giật mình tay run lên, chìa khóa không vặn được nữa.

Cách một cánh cửa, bọn họ nghe thấy tiếng người nói chuyện vọng ra từ phòng đối diện.

"Tôi vô cùng nghi ngờ các anh đang bắt nạt kẻ yếu, rõ ràng tiểu khu Kim Minh cách đó gần hơn tại sao không cắt điện của bạn họ. Ban đêm nhiệt độ trong phòng lên đến 35 độ, không có hệ thống máy lạnh, làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được? Nhà nước quy định thanh thiếu niên phải ngủ đủ tám tiếng —— A lô?"

Tống Thiền Tống Thanh và Mạnh Miên mắt lớn trừng mắt nhỏ, lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe tiếng động bên trong nhà.

Khi Tống Thiền nghe thấy người nọ bị cúp điện thoại đến lần thứ ba, cô thấy dường như anh ta hơi trầm xuống, quyết phải gọi cho bằng được, anh ta gọi thẳng lên cục: "Xin chào, xin hãy giúp tôi chuyển máy đến đường dây nóng của ngài thị trưởng, tôi muốn báo cáo một thực trạng..."

"Không biết là ai, khi nãy ở trường còn mắng em yếu ớt đỏng đảnh, bây giờ mất điện không phải cũng nhảy dựng lên sao?"

Chung Hinh vừa lầm bầm chế giễu, vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy ba người đứng bất động ở lối vào hành lang tối tăm, ánh đèn pin chiếu lên phía trên khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch. Chung Hinh bị dọa sợ hai chân mềm nhũn, cô ấy gần như trợn tròn mắt há hốc miệng.

Chung Thừa nghe thấy tiếng em gái hét lên, cậu nhanh chóng chạy ra, nhưng miệng lưỡi vẫn không hề nhàn rỗi, mạnh mẽ tố cáo với đối phương qua điện thoại bằng lời nói nghiêm khắc và đầy logic.

"Sử dụng điện vào giờ cao điểm là chuyện hợp lý sao? Trước khi hạn chế việc sử dụng điện của cư dân, tôi đề nghị các anh trước tiên nên tắt những ngọn đèn neon chói lóa đó đi —— bà ngoại?"

Chung Thừa liếc mắt một cái lập tức nhận ra Mạnh Miên đứng ngay ở cửa ra vào, đồng thời vô tình buột miệng gọi một tiếng.

Trong phút chốc Mạnh Miên vẫn chưa nghe rõ Chung Thừa gọi cái gì, cho đến khi Chung Hinh bám vào khung cửa đứng thẳng người dậy cầm điện thoại bật đèn pin lên, cẩn thận chiếu đèn lên mặt Mạnh Miên, dùng ánh mắt miêu tả từng đường nét trên gương mặt Mạnh Miên.

Mạnh Miên bị hành động ngơ ngác khó hiểu của Chung Hinh làm cho hoảng sợ lùi về phía sau.

Đến khi Chung Hinh xác nhận được đáp án của mình mới vui mừng nhảy cẫng lên: "Bà ngoại!"

Hiển nhiên không thể nghi ngờ Mạnh Miên là một người bà ngoại vô cùng yêu thương cháu trai cháu gái của mình, đến nỗi khi Chung Hinh Chung Thừa lần đầu tiên nhìn thấy bà ở đây đã kích động đến mức quên tình huống hiện tại của bản thân.

Nhưng một người trầm ổn như Chung Thừa rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Đối diện với vẻ mặt hoảng hốt của Mạnh Miên, Chung Thừa nghiêm túc giải thích: "Cháu chào dì, chúng cháu là bạn học của Tống Thiền, trước đó Tống Thiền đã cho chúng cháu xem hình của dì, cho nên chúng cháu vừa nhìn là nhận ra dì ngay. Bà ngoại là cách gọi ở quê chúng cháu, cùng một nghĩa với từ "Dì" đó ạ."

Mạnh Miên còn chưa hoàn hồn nhìn về phía Tống Thiền: "Bạn học của con à?"

Tống Thiền và Tống Thanh đồng loạt gật đầu: "Vâng, bọn con đều quen hai cậu ấy."

Tống Thiền tất nhiên cũng không muốn mẹ mình biết chuyện vô lý như vậy, cô chỉ đành tạm thời phụ họa với cái cớ của Chung Thừa.

Tống Thanh trong đầu chỉ toàn tôm hùm xào, mặc dù cậu đứng bên cạnh chứng kiến tất cả nhưng dường như căn bản nhìn không hiểu gì.

Cuối cùng khi mọi người đã bị lời nói dối lấp liếm cho qua, Chung Hinh bắt đầu không kiêng kỵ nhào tới làm nũng với Mạnh Miên: "Không giấu gì với dì, chúng cháu mới chuyển đến đây còn đang dọn dẹp thì mất điện, tối nay cũng không biết ngủ ở đâu. Nhà vừa bẩn, vừa nóng, vừa bốc mùi, lại còn có rất nhiều côn trùng, dì nhìn nè, cả người cháu nổi đầy những nốt mụn đỏ to bằng móng tay luôn, vừa đau vừa ngứa."

Mạnh Miên tự nhân bản thân tuyệt đối không phải là kiểu người có tấm lòng nhân hậu, thậm chí là keo kiệt đến ích kỷ.

Nhưng không biết hôm nay tâm trạng kỳ lạ thế nào, Mạnh Miên nghe thấy chính mình nói: "Hay là các cháu ngủ lại nhà của dì đi?"

Tại sao bà lại có xúc động muốn chiều chuộng đứa nhỏ này chứ?

--------------------

Mạnh Miên: Người đã đến tuổi trung niên, rất vui khi được làm bà ngoại.

Chung Linh Ngộ: Tống Thiền, cậu nóng à?

Tống Thiền: Đừng quấy rầy, trong đầu tớ còn đang viết tiểu thuyết.

Bình Luận (0)
Comment