Mẹ của Tống Thiền tên là Mạnh Miên, nhưng con người bà không giống như tên, tính cách bà không hề mềm mại, ngược lại còn cực kỳ hung dữ. Lúc còn trẻ bà thường xuyên dắt Tống Thiền và Tống Thanh đi chợ, và vì vài ba cái lá cải thảo mà cãi nhau với người ta. Ngôn từ sắc bén, giọng điệu ngang ngược, không chịu bỏ ra dù chỉ một hào, không bao giờ nhượng bộ, thậm chí còn cào người khi nóng nảy, lão Vương bảo vệ khu vực thấy bà cũng chỉ liên tục đầu.
Cộng với công việc vất vả, mất cân bằng nội tiết tố và cường giáp, đôi mắt của bà ngày càng lồi ra. Mỗi khi bà nhìn ai đó hai mắt đều trợn lớn như hai quả chuông đồng, hai gò má gầy gò hóp lại khiến bà trông càng dữ dằn hơn, những đứa trẻ con nhà hàng xóm nhìn thấy bà đều run như cầy sấy, mặt tái mét, dẫn đến việc cả tuổi thơ Tống Thiền không có bạn, chỉ có thể chơi cùng em trai ngốc nghếch cả ngày cười hì hì khà khà.
Bây giờ Tống Thiền đã trưởng thành, theo như lời của Mạnh Miên, bà tự nhận bản thân "có vẻ" đã hiền hòa hơn một chút.
Hiền hoà sao?
Tống Thiền không chắc chắn lắm, cô nhớ một dạo nọ, một em gái họ hàng xa bên nhà ngoại của Mạnh Miên muốn đến Dịch Thành làm việc, người cô đó không có chỗ ở, muốn đến nhà bọn họ chen chúc mấy hôm, nhiều nhất cũng chỉ ở ba ngày rồi sẽ đi.
Mạnh Miên ở bên này uyển chuyển từ chối qua điện thoại, vừa mới cúp điện thoại đã điên cuồng phàn nàn với Tống Thiền, nói chỉ cần tốn thêm nửa muỗng cơm thôi là bà đã thấy đau hết cả ruột gan rồi.
Cho nên hôm nay, khi thấy cảnh tượng Mạnh Miên tươi cười dẫn Chung Hinh Chung Thừa vào trong nhà, trong lòng Tống Thiền khá là xúc động.
Tống Thiền nghe thấy em trai mình lớn tiếng bày tỏ thắc mắc: "Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ không đau lòng sẽ tốn nhiều thêm một muỗng cơm sao?"
Hình tượng của Mạnh Miên trong đầu Tống Thiền bắt đầu sụp đổ.
"Không đau lòng, con bớt ăn đi một chút không phải được rồi sao? Một mình con ăn lượng cơm của năm người, còn không biết xấu hổ nói ra."
"Hu hu hu, vậy không được đâu, cơ thể con vẫn còn đang phát triển cao lớn hơn đó."
Chung Hinh thấy thời gian không còn sớm, chớp mắt đã chạy đến bên cạnh Tống Thiền, thân thiết kéo tay cô, sau đó lại dùng đôi mắt xinh đẹp đã trang bị đầy đủ sự mong chờ nhìn về phía Mạnh Miên, "Dì ơi, tối nay ba người chúng ta ngủ chung một cái giường cũng được ạ."
Tuy nhà Tống Thiền không lớn, nhưng cũng có được ba cái giường, nên thật ra không nhất thiết phải ba người bọn họ chen chúc trên một cái giường. Nhưng sợ là Mạnh Miên đã bị ánh mắt trong suốt của Chung Hinh mê hoặc, trong phút chốc không kịp phản ứng, dường như vô thức nói: "Bố của Tống Thiền ra ngoài không về, ông ấy không có ở nhà, dì không cần phải chen chúc với mấy đứa đâu."
Chung Hinh có chút thất vọng, thật ra cô ấy hơi hoài niệm những ngày tháng được mẹ và bà ngoại ôm ngủ.
Tống Thiền chủ động sắp xếp, "Vậy Chung Hinh ngủ với con, Chung Thừa ngủ phòng Tống Thanh, còn Tống Thanh sẽ ngủ trên ghế sô pha."
Tống Thanh tỏ ra không thể chấp nhận được: "Tại sao em phải ngủ trên ghế sô pha, không phải đã nói là tối nay bố không về sao!"
Tống Thiền nói, "Em ngủ hay đạp chân tự em còn không biết à."
Tống Thanh ầm ĩ, "Ngủ thì làm sao đạp chân được chứ, em cũng đâu phải con bướm."
Nhưng không ai phản ứng lại cậu.
Hơn mười một giờ đêm cuối cùng cũng có điện lại.
Chung Hinh Chung Thừa mong đợi nhìn chằm chằm vào chiếc điều hòa kiểu cũ ở nhà, nhưng lại thấy bà ngoại Mạnh Miên đi lướt ngang qua máy điều hòa, khom người nhặt dây điện trên mặt đất lên, cắm vào bật quạt gió.
Cơ thể được nuông chiều sống trong sung sướng của hai em anh đang nóng bức, nhưng trái tim đã lạnh đi một nửa.
Trong quan niệm Mạnh Miên, quạt điện chắc chắn là người bạn đồng hành tốt nhất trong mùa hè nên bà dựa vào trí tưởng tượng của mình, đoán ý của hai vị khách nhỏ này, "Thế nào, có phải mát hơn nhiều không?"
Nếu là trước đây, bọn họ nhất định sẽ phàn nàn với bà ngoại quạt điện không mát chút nào, sau đó thẳng thừng đòi bà bật điều hòa. Nhưng lúc này bọn họ nhận ra thân phận lúc này của mình căn bản không có quyền đòi hỏi tùy ý, chỉ đành coi mình như khách, ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng, mát lắm ạ."
Sau khi Mạnh Miên rời đi, Chung Hinh Chung Thừa lập tức cúi đầu ủ rũ, giống như hai quả cà chua bị phơi héo.
"Anh biết bà vẫn luôn tiết kiệm, nhưng không ngờ trước đây bà tiết kiệm đến mức này."
Tất cả những chuyện này, hiển nhiên đã vượt qua phạm vi hiểu biết biết của Chung Thừa.
"Anh cứ nghĩ mình đã rất hiểu về chi tiêu thực tế trong một gia đình bình thường, không ngờ nó vẫn còn quá lý tưởng. Trên đời này thật ra có người thậm chí còn không đủ tiền để chi tiêu cho việc bật điều hòa."
"Trước đây em nghe mẹ nói, tiền lương một tháng của ông ngoại là năm nghìn tệ, bà ngoại một tháng chỉ được ba nghìn tệ, không ngờ đều là thật, không biết ông bà làm sao có thể nuôi nổi hai đứa bé trưởng thành nữa."
Chung Thừa bắt đầu nghiêm túc tính toán sổ sách, vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, "Tiền lương của ông bà ngoại một năm cộng lại, vẫn không... Không bằng số tiền chi tiêu trong vòng một tháng của chúng ta."
Hai hàng lông mày của Chung Hinh nhíu lại đầy vẻ quyết tâm: "Đã đến lúc có việc cần bố giúp rồi."
Chung Thừa: "Tất nhiên rồi, nếu không thì bố xuyên không làm gì. Anh cảm thấy ngoại trừ có rất nhiều tiền ra thì bố không còn ưu điểm nào khác."
Trong khu biệt thự cao cấp hướng ra sông, Chung Linh Ngộ hắt xì hơi một cái.
Anh để nhiệt độ điều hòa thấp quá rồi chăng?
Anh chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, sau đó lục lọi trong đống đồ ăn vặt, chọn ra một viên chocolate hạt dẻ rồi bỏ vào miệng.
"Vị này ngon, mai mang lên lớp cho Tống Thiền."
Để duy trì thể trạng tốt, Chung Linh Ngộ đã kiêng đường trong nhiều năm, nhưng anh biết Tống Thiền thích ăn, bây giờ anh muốn giúp cô ăn thử từng loại một.
Trong lúc đang nhai thịt bò khô, Chung Linh Ngộ nhớ ra có một chuyện quan trọng anh vẫn chưa làm, lập tức cầm điện thoại lên quan tâm đến con cái của mình.
Điện thoại vừa mới đổ chuông, ngay tức khắc đã có người bắt máy, cô gái đầu dây bên kia có chất giọng ngọt ngào nhão nhoẹt.
"Bố ạ, chào buổi tối nhé bố~"
Chung Linh Ngộ nhướng mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.
Anh đổi một tư thế khác, nằm dài ra trên ghế sô pha.
"Sao rồi, nhà mới có ổn không?"
"Cảm ơn bố đã không trách chúng con."
Giọng điệu của Chung Hinh cực kỳ thành khẩn, nhưng Chung Linh Ngộ biết biểu cảm của cô con gái nhà mình phía bên kia đầu dây chắc chắn đang rất thoải mái không mấy bận tâm.
"Bố chỉ có thể nói rằng, các con xứng đáng với mọi khoản học phí dạy kèm ngoại khóa mà bố đã bỏ ra cho các con học như lập trình máy tính, kỹ thuật điện và cơ khí. Các con rất đa tài đa nghệ, có thể trộm đường dây điện kéo qua tường, áp dụng triệt để lý thuyết vào thực tế, tuy trong lòng bố không khuyến khích, nhưng bố thật sự cảm thấy các con rất quả quyết gan dạ, đúng là một cặp ngọa long - phượng sồ, một chín một mười đấy."
Chung Hinh: "Nếu không thì sao bọn con có thể gọi là… Một cặp long phượng chứ."
Chung Linh Ngộ: "Ồ, long phượng giữa dòng người*."
*人中龙凤 Nhân trung long phượng: Ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.
Chung Hinh: "Vậy bố không thưởng cho bọn con một chút gì sao?"
"Thả tim cho con một cái nhé."
Chung Thừa ở bên cạnh suýt bật cười thành tiếng.
Chung Hinh sốt ruột, "Sao mà bố không khéo léo chút nào thế, con và Chung Thừa bây giờ ra ngoài ở, tiền thuê nhà tiền điện tiền nước căn bản không đóng nổi, một chút tiền phí sinh hoạt lúc trước bố cho bọn con không đủ. Chẳng lẽ bố muốn bọn con ra ngoài kiếm việc làm thêm sao ạ? Bọn con thì không sao, dù gì thì bọn con cũng là long phượng giữa dòng người mà, có đi làm thêm ở cho mấy công trình điện tử gì đó cũng không phải không thể trợ giúp vào khoản chi phí trong gia đình."
"Con muốn bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều đâu ạ, một, hai trăm nghìn tệ gì đó cũng được."
"Hay là các con đi làm ở công trình điện tử gì đó đi."
"Vậy một, hai chục nghìn tệ... Một, hai nghìn tệ thôi cũng được!"
Chung Linh Ngộ cẩn thận nếm hạt dưa leo trong miệng mình, thầm phàn nàn quá nhiều bột ngọt, không nên ăn nhiều, "Được, cuối tuần này bố đến tìm các con."
Hai mắt Chung Hinh trừng lớn, không biết là ngạc nhiên hay bị dọa sợ, "Bố muốn đến chỗ của bọn con?"
Chung Linh Ngộ: "Tất nhiên rồi, bố không được xem cuộc sống độc lập của hai đứa như thế nào à? Nếu không, làm sao bố biết các con muốn dùng tiền của bố để làm gì."
Chung Hinh kết thúc cuộc gọi, ánh nhìn về phía Chung Thừa có chút ngập ngừng.
"Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Em vẫn chưa định nói chuyện chúng ta ở đối diện nhà mẹ cho bố biết đâu."
Chung Thừa cũng đang trăm mối không thể hiểu được, "Em nói xem rốt cuộc bố muốn làm gì? Trước đây chúng ta có khuyên nhủ thế nào bố cũng không chịu xuất hiện, bây giờ đột nhiên nói sẽ về nước, anh cảm giác chuyện này rất đáng nghi."
Chung Hinh: "Đúng thế, bố xảo quyệt như vậy, bố làm vậy nhất định là có mục đích không muốn người ta biết. Có khi nào bố muốn ra tay với mẹ rồi không?"
Năm ngón tay của Chung Hinh uốn cong lại, làm thành hình móng vuốt, như thể đang muốn diễn tả cảnh Chung Linh Ngộ là một con sói to lớn xấu xa, chuẩn bị nhảy vồ lấy con thỏ Tống Thiền yếu đuối.
Chung Linh Ngộ liên tục hắt xì hơi mấy cái, thậm chí cái mũi cũng đỏ ửng cả lên.
Hôm nay anh cứ luôn cảm thấy như có ai đó đang ác ý đưa ra những suy đoán về nhân phẩm của anh.
Đêm nay Tống Thiền cảm thấy kỳ lạ khó tả.
Hình như là hưng phấn.
Nhà cô từ đó đến giờ chưa từng náo nhiệt như vậy, giống như là Tết đến, khiến cho người ta thấy vui vẻ.
Tống Thiền đang nằm sấp trên giường, ngốc nghếch toét miệng cười thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mạnh Miên.
"Sữa của các con được đun lại ấm rồi, mau ra uống đi."
Tống Thiền đáp lại, "Ra liền ạ!"
Mặc dù Mạnh Miên rất keo kiệt, bà chưa bao giờ chủ động mua đồ ăn vặt cho con, nhưng về phần dinh dưỡng bà tuyệt đối sẽ không để các con thiếu thốn. Trong quan niệm của bà, sữa và trứng là thực phẩm bổ sung tốt nhất trên đời này, mỗi ngày bà đều kiên trì cho các con uống một ly trước khi đi ngủ.
Mạnh Miên vừa mới đặt hai cốc sữa lên bàn, vừa quay đầu bà đã thấy bốn người từ trong phòng đi ra.
Ngoại trừ Tống Thiền Tống Thanh, thì Chung Hinh Chung Thừa cũng xuất hiện.
Chung Hinh Chung Thừa thấy trên bàn chỉ có hai cốc sữa, sau đó đồng loạt nhìn về phía Mạnh Miên, hai người không nói gì, chỉ nở nụ cười đầy mong đợi.
Mạnh Miên hiểu ra: "Hai đứa cũng muốn uống?"
Hai người gật đầu.
Mạnh Miên: "Được, dì đi đun thêm hai ly nữa."
Tống Thiền dựa vào cửa, trên mép dính bọt sữa, cười như một đứa ngốc.
Chung Hinh Chung Thừa thật sự cực kỳ đáng yêu.
Kỳ thật Mạnh Miên cũng có cùng tâm trạng như vậy.
Bà không thể giải thích được tại sao, nhưng bà cảm giác, cảm giác hai đứa trẻ này rất thân thiết, giống như người nhà của bà vậy.
Sau khi bà đun ấm hai ly sữa đặt vào trong tay Chung Hinh Chung Thừa xong thì tùy tiện hỏi: "Khi nào bố mẹ hai đứa trở về?"
"Cháu không biết ạ." Chung Hinh buồn bã gục đầu xuống.
Chung Thừa ý thức được sự nghi ngờ có căn cứ của Mạnh Miên, cậu giải thích một cách hoàn hảo: "Bố mẹ cháu đều đang ở nước ngoài, cháu và em gái một mình ở nhà đối diện." Sau đó cậu lại giải thích ngắn gọn một vài lý do tại sao bọn họ không được ở lại trong ký túc xá.
Mạnh Miên ngạc nhiên: “Ngày đi học hai đứa ăn ở căn tin của trường, vậy cuối tuần thì làm thế nào?"
Biểu cảm của Chung Hinh nhìn qua cực kỳ đáng thương: "Bố mẹ chắc chắn sẽ không quay về để nấu cơm cho chúng cháu, nên chúng cháu chỉ có thể ăn chút mì cho qua cơn đói thôi."
"Vậy không được, không được đâu, các cháu vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể mỗi ngày ăn đồ ăn bên ngoài được!" Đầu óc Mạnh Miên nóng lên, "Không cần nói nữa, cuối tuần các cháu cứ đến nhà dì ăn cơm! Dì sẽ nấu món cá kho cho mấy đứa!"
Tống Thiền cực kỳ ngạc nhiên.
Ngay cả Tống Thanh cũng cảm thấy mẹ mình không bình thường.
Cậu nuốt ngụm sữa cuối cùng rồi nói: “Mẹ ơi, không phải từ trước đến giờ mẹ chưa từng mời người ta ăn bữa cơm miễn phí bao giờ sao! Vậy mà bây giờ còn muốn làm cả cá kho nữa!"
Mạnh Miên nhéo mạnh vào đùi con trai, làm Tống Thanh đau điếng nhảy dựng lên.
Nếu là mấy tiếng trước đó, Chung Thừa với Chung Hinh chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng cuối tuần này Chung Linh Ngộ sẽ đến.
Bọn họ không tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu Chung Linh Ngộ và người nhà Tống Thiền ngồi cùng nhau ăn cơm.
Bọn họ càng không thể tưởng tượng nổi Chung Linh Ngộ sẽ công khai mối quan hệ của mình và Tống Thiền như thế nào trước mặt tất cả mọi người.
Chung Hinh Chung Thừa cảm thấy năng lực của bản thân có hạn, tạm thời không thể khống chế nổi cảnh tượng đáng sợ như vậy, trăm miệng một lời từ chối, "Không được, không được rồi, bắt đầu từ cuối tuần sau nhé ạ."
Mạnh Miên vừa bị đứa con trai ngốc nghếch của mình làm mất hết mặt mũi, bà ra vẻ bản thân thật ra rất hào phóng, càng kiên quyết nói: "Vậy không được, cuối tuần này các con nhất định phải đến, nếu không dì sẽ tức giận!"
Chung Linh Ngộ: Nói có thể mọi người không tin, nhưng tôi bị con trai con gái sắp xếp đi gặp mẹ vợ rồi... (Kiên cường nở nụ cười).