Chung Hinh luôn có cảm giác bố cô sẽ làm ra được loại chuyện như tiết lộ danh tính thật sự của mình trên bàn ăn cơm.
Cô ấy ngơ ngác ngồi trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Chung Linh Ngộ đến thăm bọn họ vào cuối tuần.
Khi đó bố nhất định sẽ ăn mặc như người lớn đã trưởng thành, áo vest thắt cà vạt, giày da bóng loáng, trên tay cầm quà và giỏ trái cây, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Mạnh Miên và Tống Chấn, lập tức hô: "Bố, mẹ."
Mạnh Miên và Tống Chấn nhất định sẽ sốc đến mức trố mắt ra nhìn bố, một khi thấy hai người bọn họ sửng sốt, Chung Linh Ngộ sẽ giải thích.
"Con là con rể của hai người đây."
"Hai người phản đối cũng vô ích thôi, khi thời gian tới con sẽ là chồng hợp pháp của Tống Thiền. Bố mẹ không tin? Con biết Tống Thiền có một nốt ruồi trên lưng, bây giờ hai người tin rồi chứ. Được rồi, chắc là bố mẹ thích hai đứa nhỏ Chung Hinh Chung Thừa lắm đúng không." Bố nhất định sẽ nói với vẻ cực kỳ tự hào, "Đây là đứa nhỏ của con với Tống Thiền, cũng là cháu ngoại của bố mẹ."
Mạnh Miên và Tống Chấn nhất định sẽ rất tức giận, hai người bọn họ bắt đầu cầm ghế lên, nhưng Chung Linh Ngộ tuyệt đối sẽ không trốn tránh, hơn nữa còn tiếp tục phát ngôn bừa bãi.
"Bố mẹ không thể đánh chết con được, nếu không sau này cô ấy không đâu ra được người chồng tốt như con đâu."
...
"A a a a!"
Chung Hinh ôm lấy đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
Vì sao cô ấy luôn cảm thấy, Chung Linh Ngộ sẽ làm ra loại chuyện này cơ chứ!
Cuối cùng Chung Hinh chìm vào giấc ngủ trong nỗi bất an và phiền muộn.
Tống Thiền ngủ bên cạnh Chung Hinh, đến rạng sáng nhưng cô vẫn vô cùng tỉnh táo.
Cô ngủ không được, hoàn toàn không ngủ được.
Tống Thiền nhìn gương mặt ngủ say của Chung Hinh, trong lòng như có một cây kim đâm vào, khi đầu kim vừa đâm vào lập tức đau nhức đến mức phía sau cổ cô run rẩy.
Nếu như Chung Hinh thật sự là con gái tương lai của cô.
Hàng lông mi con gái rất dài, giống như chiếc quạt chuối nhỏ yên giấc.
Làn da nhẵn nhụi, gần như không nhìn thấy được lỗ chân lông, khi ánh trăng chiếu vào, những sợi lông tơ đó dường như đang phát sáng.
Từ đôi lông mày cong dài, đầu mũi tròn tròn, đến đôi môi căng mọng như quả anh đào, tất cả tạo nên một tổng thể với các đường nét tinh xảo đẹp đẽ.
Chung Hinh giống như cành vàng lá ngọc xinh đẹp trong ao tiên cung Linh Lâu, yêu chiều khiến người ta thương yêu.
Làn gió lưu động trong căn phòng, thi thoảng sẽ có một hương thơm bay vào chóp mũi Tống Thiền, là một mùi thơm của trái cây.
Con gái cô thơm quá đi mất.
Sau này cô thật sự sẽ có một cô con gái xinh xắn đáng yêu lại còn ngọt ngào như Chung Hinh sao! Không biết vì sao, nhưng cô rất muốn biết Chung Hinh hồi còn bé trông như thế nào.
Chà... Lúc con bé học cách lật người, sẽ trông như thế nào nhỉ?
Chắc chắn sẽ có rất nhiều, rất nhiều hình ảnh cực kỳ dễ thương.
Còn cả Chung Thừa nữa, đứa nhỏ này đã học được cách nghiêm túc như quan chức đó, chắc là từ nhỏ đã thích xem bản tin thời sự chăng?
Tống Thiền ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cô mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó có gia đình nhỏ tương lai của cô, cặp đôi song sinh trai gái mập mạp tròn tròn như hai hạt đậu đỏ nô đùa trên bãi cỏ, còn người chồng ở ngay bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, giẫm lên vàm cỏ ngày xuân, cùng cô chậm rãi tiến về phía trước. Bóng lưng cao ngất đáng tin cậy, nhưng dù làm thế nào cũng không nhìn thấy được khuôn mặt của anh.
Khi Tống Thiền tỉnh lại, cô vẫn còn ngồi trên giường ngơ ngác một hồi lâu.
Cô luôn cảm thấy hạnh phúc đến mức không chân thật, nhưng cũng không muốn mở mắt.
Nếu như hôn nhân có cảm giác giống như giấc mơ này, thì dường như việc kết hôn không đáng sợ đến thế.
"Chị Thiền Thiền, chị sắp muộn rồi đấy."
Hai tiếng gõ cửa vang lên, cùng với đó là tiếng gọi của Chung Thừa.
Tống Thiền sửng sốt, cô ôm chặt lấy đầu gối sau đó vội vàng đứng dậy ra mở cửa, vẻ mặt sợ hãi nhìn Chung Thừa chưa kịp rời đi.
Chàng trai luôn đoan chính, trong hai giây nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nụ cười treo trên môi cậu bỗng tươi tắn hơn và có chút ranh mãnh.
"Chị ngạc nhiên lắm phải không, đã rất lâu rồi chị không nghe ai gọi chị như vậy nhỉ? Nhưng thật ra gia đình chúng ta vẫn luôn gọi chị với cái tên này. Ai mới có mười bảy mười tám tuổi đã bị gọi là bố mẹ rồi, như thế chẳng thân thiết chú nào. Chị thấy có đúng không, chị Thiền Thiền."
Thiền Thiền là tên cúng cơm của Tống Thiền trước năm tám tuổi, khi đó bố mẹ đều gọi cô là Thiền Thiền, nhưng lúc đó Tống Thiền không thích biệt danh này, nên đã gào thét đến đỏ cả vành mắt không chịu cho gọi vậy, nên sau đó không có ai gọi cô bằng biệt danh này nữa.
Qua một thời gian sau, Tống Thiền đã hối hận, cô cảm thấy biệt danh "Thiền Thiền" này thật ra nghe cũng khá hay, cảm giác rất ấm áp, nhưng cô không biết nên mở miệng thế nào, để bố mẹ lại gọi cô bằng biệt danh này.
Chung Hinh Chung Thừa có thể gọi Tống Thiền với cái tên này, chứng tỏ trong tương lai cô rất yêu con của mình nên đã nói cho mọi người cái tên mà chỉ những người trong gia đình mới có thể gọi này, giống như dâng tặng một món quà đi vậy.
Tống Thiền có hơi xấu hổ, "Mấy, mấy đứa muốn thế nào thì thế nấy."
Cô đóng cửa lại, cảm giác đầu óc có chút choáng váng, như thể bị cái gì đó đập trúng đầu, rất lâu sau mới có thể bình thường lại.
Chung Hinh cùng Mạnh Miên đi xuống lầu mua bữa sáng, vui vẻ nhảy nhót đi lên lầu, đưa cho Chung Thừa một cái bánh bao thịt, "Anh làm sao thế, trông lạ vậy."
Chung Thừa thở dài, hạ thấp giọng nói: "Lúc này anh gọi mẹ là Thiền Thiền, nhưng hình như lại dọa mẹ rồi."
Chung Hinh nói: "Vậy giờ cái tên Thiền Thiền này không thể gọi sao? Bố vẫn luôn gọi mẹ như vậy mà. Mỗi lần bố gọi như thế đều buồn nôn chết đi được."
Chung Thừa chìa tay ra, "Anh mặc kệ, một tiếng mẹ đã không thể gọi rồi, bây giờ đến cả Thiền Thiền cũng không được gọi sao? Vậy thì chúng ta có khác gì những đứa trẻ khác đâu."
Tống Thiền hiển nhiên không biết Chung Hinh Chung Thừa là bắt chước gọi theo Chung Linh Ngộ, mà món quà tượng trưng cho gia đình, là ban đầu được cô dành tặng cho người chồng tương lai của mình.
Cổng trước của trường học đã sửa sang lại xong, lớp của Chung Hinh Chung Thừa và lớp của Tống Thiền cách nhau khá xa, Tống Thiền đi cổng trước sẽ đến lớp nhanh hơn, mà lớp của Chung Hinh Chung Thừa gần cửa sau hơn.
Bọn họ chào tạm biệt nhau trước cổng trường.
Chung Hinh Chung Thừa đang thảo luận về bữa tối cuối tuần thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm.
Chung Hinh vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen từ giữa đường đang lao về phía cô.
"Cẩn thận!"
Chung Thừa nhanh tay kéo Chung Hinh lại, chiếc xe máy dường như lướt qua tay áo của Chung Hinh.
Chung Hinh bị dọa sợ mặt mũi tái mét, khóe miệng nhếch lên, tức giận bắt đầu hoạt động cơ miệng mắng tên đầu sỏ này: "Này cậu suýt chút nữa đụng trúng tôi đấy có thấy không hả! Chạy gì mà như ma rượt thế, là Vô Thường không mang cậu đi hay là Diêm Vương không ghi danh cho cậu! Tôi ghét nhất là loại người không có đạo đức cộng đồng như này!"
Đám học sinh phía trước ngạc nhiên nhìn chiếc xe máy vô cùng phong cách này, sau đó lại nhìn Chung Hinh miệng lưỡi sắc bén.
Chàng trai bước xuống khỏi xe, cởi mũ bảo hiểm ra, tiện tay vò vò mái tóc bù xù, khóe mắt lạnh lùng liếc Chung Hinh với cái miệng nhỏ đang lải nhải không ngừng. Trong mắt cậu, Chung Hinh hiển nhiên chỉ là một bạn học nữ được cái mẽ ngoài nhưng bên trong trống rỗng, cậu lười cãi với cô, khoác cặp lên vai rồi quay đầu đi vào trong trường.
Chung Hinh tức giận sắp không chịu nổi, vội vàng kéo Chung Thừa lại bày tỏ sự bất mãn của mình: "Chung Thừa! Anh thấy không, tên đó đúng là ngang ngược mà! Cậu ta liếc em! Rõ ràng là cậu ta suýt nữa đụng trúng em! Một chút nữa thôi là bố mẹ mất đi một đứa con gái dễ thương, anh cũng suýt mất đi một người em gái thông minh lanh lợi!"
Chung Thừa vỗ vỗ đầu Chung Hinh, không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất không ủng hộ loại hành vi không có chừng mực này.
Từ trước đến nay lời từ miệng Chung Hinh ra vẫn luôn dày đặc, cả một đường từ cổng trường đến chỗ ngồi trong lớp cô vẫn đang nói không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
"Với lại cậu ta đã trưởng thành chưa, sao mà cậu ta đã được phép lái xe mô tô rồi? Chắc chắn là cậu ta chưa đủ tuổi, em phải tố cáo cậu ta, thu hồi bằng lái xe của cậu ta!"
"Bạn học à, sao cậu vẫn còn đang nói về tôi thế, chắc từ đó đến giờ cậu viết văn dài lắm nhỉ?"
Phía sau truyền đến một thanh âm xa lạ, Chung Hinh quay đầu lại thì thấy gương mặt của nam sinh ngang nhiên chạy xe máy vào cổng trường kia.
Cậu ta có một đôi mắt nhỏ dài hếch lên như mắt phượng, lúc nhìn người khác, ánh mắt lành lạnh, đặc biệt khi đến gần cái nhìn đó còn khiến người ta có chút sợ hãi.
Nhưng Chung Hinh không chịu thừa nhận bản thân bị dọa sợ, cô lùi về phía sau hai bước, mở to mắt nhìn thẳng vào đối phương, "Cho nên, cậu không cần phải xin lỗi à? Thái độ của cậu rất không tốt, cậu không thương tiếc mạng của bản thân, vậy chẳng lẽ mạng của người khác cũng không đáng giá sao?"
"Xin lỗi."
Cậu ta lùi lại một bước, cúi đầu nói xin lỗi cô.
"Hả? À à... Không sao."
Mọi người: ?
Bạn học cả lớp đều cho rằng một cơn bão tố sắp nổi lên, ắt sẽ có một trận náo nhiệt để xem, nhưng kết quả lại kết thúc với tốc độ ánh sáng.
Chung Hinh trở lại chỗ ngồi, cô vẫn còn có chút hoảng hốt.
Đáng lý nếu như người này phách lối hống hách như vậy, thì làm sao cậu ta sẽ nguyện ý xin lỗi đàng hoàng được?
Chỗ ngồi trong lớp đã kín phân nửa, Tống Thanh quay đầu lại, biểu cảm rất khoa trương.
"Xong rồi, cậu gây họa rồi."
Chung Hinh: "Tớ gây họa cái gì chứ?"
Bạn cùng bàn với Tống Thanh cũng lộ ra vẻ nhiều chuyện: "Cậu ta là Tạ Tinh Hiếu đó, cậu dở tính tình tiểu thư với cậu ta á hả? Tên khốn đó sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Tống Thanh: "Mặc đù từ "trùm trường" đã không còn thịnh hành trong trường học nữa, nhưng bây giờ cũng chỉ từ này mới có thể hình dung được con người cậu ta. Cậu ta chẳng những là trùm trường, mà còn hay độc lai độc vãng, cậu xem từ khi khai giảng đến nay đã bao lâu rồi mà bây giờ cậu ta mới đi học."
Bốn người nhìn về phía góc lớp, hiển nhiên nhìn thấy Tạ Tinh Hiếu đang ngang nhiên chơi điện thoại, ngay cả giáo viên nghiêm khắc nhất cũng không dám làm gì cậu ta.
Bạn cùng bàn của Tống Thanh tiếp tục: "Tớ còn nghe nói tay cậu ta dính đầy máu! Chung Hinh, cậu cũng nên cẩn thận đấy."
Chung Thừa: "Xin được chỉ giáo thêm?"
Bạn cùng bàn của Tống Thanh: "Cậu nói xem, với tính tình đại tiểu thư này của Chung Hinh, chọc giận nhiều người. Tạ Tinh Hiếu mà chịu thua cậu ấy chỉ có một khả năng." Cậu ta làm ra biểu cảm vô cùng bí ẩn, "Tạ Tinh Hiếu yêu thích vẻ đẹp của Chung Hinh."
Chung Hinh: "Thì ra là sắc đẹp của tớ gây họa."
Chung Thừa ném quyển sách xuống: "Cậu ta dám!"
Thầy chủ nhiệm lớp nâng mắt kính lên: "Bạn học Chung Thừa, xin hỏi mỗi ngày tôi đều giao cho các em một bộ đề luyện thi à? Thỉnh thoảng mới làm một bộ đề thì có sao đâu, vậy vì sao tôi không dám?"
Chung Thừa: "..."
Chủ nhiệm lớp: "Chung Hinh, Chung Thừa, Tống Thanh, Trần Ba, bốn người các em ra ngoài đứng."
Bốn người đứng lên, xếp hàng ngay ngắn ra ngoài một cách có trật tự.
Khi Chung Hinh ra đến cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn thoáng lại trong lớp, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Tinh Hiếu đang nhìn cô, ánh mắt đó thẳng thừng lớn mật đến mức dọa cô hoảng sợ lập tức nhanh chóng trốn ra sau lưng Chung Thừa.
Đến giờ nghỉ trưa, bên ngoài bắt đầu mưa lớn, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Chung Linh Ngộ muốn tắt điều hòa, nhưng Tống Thiền đang ngủ rất ngon, anh không ra ngoài được.
Nhưng anh thật sự lo lắng Tống Thiền sẽ bị cảm lạnh, nên chỉ đành cởi áo khoác của mình ra, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đắp lên người Tống Thiền.
Tống Thiền bị quấy rầy, cơ thể khẽ động đậy nhưng không tỉnh lại, chỉ vô thức nhích đầu về phía bên trong.
Chung Linh Ngộ nhìn cô một lúc lâu, thấy một sợi tóc nhỏ rơi xuống chóp mũi Tống Thiền, trong lúc ngủ cô cảm thấy ngưa ngứa, không khỏi nhíu mày, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng cô đang rất buồn ngủ, không chịu thức dậy.
Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên giúp cô vén sợi tóc đó qua một bên.
Tóc của Tống Thiền rất mềm, dính lấy ngón tay của Chung Linh Ngộ, ngoan ngoãn bị anh chỉnh lại nằm yên sau đầu.
Chung Linh Ngộ nhìn hàng lông mày của cô dãn ra, như một con thú nhỏ ngoan ngoãn, anh kìm lòng không đặng nở nụ cười.
Anh nhìn gương mặt ngủ say của Tống Thiền từ khoảng cách gần, trong mắt mang theo một tia yêu thương mà đến bản thân anh cũng không nhận ra.
-- Nhưng thầy chủ nhiệm ý thức được.
Chủ nhiệm giáo dục đang đi tuần tra kỷ luật lớp, ông đứng ở cửa, hàng lông mày nhíu chặt đến mức có thể giết chết một con ruồi.
Bạn học nam này thực hiện một chuỗi động tác rất thành thạo, như thể đã kết hôn rất nhiều năm vậy, ông ấy làm thầy chủ nhiệm bao nhiêu năm nay, ánh mắt của ông là thước đo, ông chưa bao giờ nhìn lầm!
Vì vậy vào khoảnh khắc tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa kết thúc vang lên, cũng là lúc ông cầm điện thoại lên, kết nối với đường dây nóng của giáo viên chủ nhiệm.
"Lão Đới, ông đến đây một chuyến, trong lớp của ông xảy ra một tình huống vi phạm kỷ luật của nhà trường."
Thể hiện tình cảm trước mặt chủ nhiệm giáo dục, đúng là tìm chết!
--------------------
Chung Linh Ngộ: Những người ngoài kia có ai mà hiểu được, mẹ vợ đến trường túm cổ chuyện yêu sớm, cuối tuần này tôi còn muốn qua nhà vợ ăn cơm mà...