Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 15

Tống Thiền làm thế nào cũng không thể ngờ được, khi cô vừa ngủ dậy, mình và Chung Linh Ngộ đã bị vướng vào việc yêu sớm.

Trong phòng làm việc của thầy Đới chủ nhiệm lớp mở điều hòa rất lạnh, khiến Tống Thiền cảm thấy hơi lành lạnh.

Nhưng điều lạnh lẽo hơn, đó là ánh mắt của thầy Đới.

"Các em tự mình nói đi, rốt cuộc đây là chuyện gì."

Thầy chủ nhiệm vừa nói vừa thổi ly trà rồi uống một ngụm.

Tống Thiền không hiểu: "Dạ nói gì ạ?"

Thầy Đới: "Trong lòng các em tự rõ."

Tống Thiền chột dạ: "Em chỉ lên mạng kiểm tra đáp án câu đầu tiên thôi ạ, em hứa lần sau sẽ không lên mạng tra nữa."

Thầy Đới thấy dáng vẻ trung thực này của Tống Thiền thì liên tục lắc đầu.

Chung Linh Ngộ đứng sau lưng nhìn Tống Thiền, trong lòng anh cũng đang cảm thán cô quá đơn thuần, khó tránh khỏi để lộ ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng trìu mến.

Thầy Đới nhướng mày, ông ngửi thấy mùi tình yêu, nheo mắt lại lia một vòng cẩn thận tìm nguồn gốc, khi nhìn thấy ánh mắt của Chung Linh Ngộ ông lập tức trở nên lạnh băng như cá bị giết ở chợ cấp đông hai mươi năm.

"Thưa thầy, thầy hiểu lầm rồi, em chỉ giúp Tống Thiền khoác áo lên thôi."

Tống Thiền ngạc nhiên hạ thấp giọng: "Cái áo đó là cậu khoác lên vai cho tớ à?"

"Em chỉ là giúp cậu ấy chỉnh lại tóc một chút thôi."

"Cậu lại còn..." Khuôn mặt nhỏ của Tống Thiền lập tức đỏ bừng, không nói được nữa.

Thầy Đới nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tống Thiền, chỉ sợ không có gì có thể có cái gì được nữa, vì vậy ông vung tay lên nói: "Bạn học Tống Thiền, em về lớp trước đi, Chung Linh Ngộ ở lại nói chuyện riêng với thầy."

Tống Thiền cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn Chung Linh Ngộ, cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Trên đường từ phòng làm việc của thầy chủ nhiệm về đến lớp, cô khó tránh khỏi tự khiển trách đạo đức của bản thân.

Bây giờ chuyện cô và chú của bọn nhỏ dây dưa không rõ ràng sẽ lan truyền khắp cả trường, nếu như Chung Hinh Chung Thừa nghe được thông tin gì, chắc hẳn sẽ rất sốc.

Tống Thiền cảm thấy lo lắng, so với người bố của bọn nhỏ không thấy tăm hơi ở đâu kia thì Chung Linh Ngộ bên cạnh cô lại tri kỷ như vậy. Nếu Chung Linh Ngộ còn đối xử tốt với cô như thế, lỡ như một ngày nào đó đầu óc cô nóng lên, bỏ chồng bỏ con, cao chạy xa bay với Chung Linh Ngộ thì phải làm sao bây giờ, dù sao bây giờ cô vẫn còn nhỏ, không có gì có thể chắc chắn được!

Ở bên này Tống Thiền đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, Chung Linh Ngộ ở phía bên kia lại cực kỳ bình tĩnh giải thích: "Em thật sự không hề vuốt ve mặt của Tống Thiền, góc nhìn của thầy chủ nhiệm giáo dục đang có vấn đề."

Chung Linh Ngộ tự nhận bản thân đã trình bày một cách rất khách quan, trước đây anh thường xuyên nhéo má vợ mình, nhưng bây giờ anh đã kiềm chế bàn tay của mình lại, thật sự anh không có sờ mặt cô.

Nhưng giáo viên bộ môn tiếng Anh ngồi bên cạnh ho sặc sụa, vừa ho vừa cầm cốc nước rời khỏi hiện trường.

Lão Đới tức giận trừng mắt nhìn Chung Linh Ngộ: "Em nghĩ vì về bạn học nữ đó, tự em rõ."

Chung Linh Ngộ có chút buồn bực, thầm nghĩ bản thân đã lớn như vậy rồi, thích một bạn nữ còn bị kéo lên phòng làm việc của giáo viên, anh rất ghét kiểu đối thoại không có giới hạn này.

Anh im lặng một lúc lâu, sau đó liếc nhìn màn hình điện thoại của thầy Đới, "Em nghĩ tốt nhất là thầy nên bán cổ phiếu của Hà Tây Sinh Vật này càng sớm càng tốt."

Lão Đới còn đang muốn giáo dục lại Chung Linh Ngộ, chuyện của người lớn trẻ con không nên xen vào, thì ông nghe thấy chính mình nói: "Em nói cho tôi nghe tại sao tôi phải làm vậy."

"Chắc là thầy chưa có thời gian đọc tờ báo của Wall Street sáng nay, Hall bị bắt vì tội gây quỹ trái phép, đằng sau anh ta là loại thuốc mới mà Hà Tây Sinh Vật sắp tung ra trong quý này, rất có thể đội nghiên cứu đang trốn đi, dự án sẽ bị mắc kẹt, chuỗi vốn cũng theo đó mà gãy đoạn, đến lúc đó giá cổ phiếu ra sao có thể đoán trước được."

Lão Đới nghe xong cũng cảm thấy có lý. Tất nhiên ông chưa kịp đọc nhật báo Wall Street, mà ông là giáo viên ngữ văn, căn bản là đọc không hiểu.

"Vậy em cảm thấy thầy nên mua cái nào thì tốt hơn?"

Chung Linh Ngộ không nói gì, chỉ cười cười.

Chuyện của Hà Tây Sinh Vật đời trước anh đã có dự cảm, ba ngày sau đó quả nhiên thị trường chứng khoán sụp đổ, hiệu ứng cánh bướm gây ra biến động đáng kể trên thị trường tài chính, rất nhiều nhà đầu tư đã leo lên sân thượng.

Nếu anh thật sự khuyến nghị một cổ phiếu cụ thể cho thầy Đới, vậy sau này ông ấy sẽ trở thành một triệu phú. Như vậy thì là quá bất hợp lý, làm tổn hại đến nhân cách đạo đức.

Lão Đới cũng hiểu, lập tức đổi giọng, "Vậy em cảm thấy bây giờ thầy mua cổ phiếu của Bất động sản Hoa Khắc, hay là khách sạn lớn Kim Á?"

Chung Linh Ngộ nói: "Khách sạn lớn Kim Á đi, bên này ổn định hơn Bất động sản Hoa Khắc."

Lão Đới mừng như điên, "Rốt cuộc làm sao em nhìn ra được thế? Chẳng lẽ em biết hết thông tin trên thị trường tài chính?"

Chung Linh Ngộ ngồi xuống chiếc ghế lão Đới kéo qua, anh nhận lấy ly trà của ông ấy đưa tới, tư thế ngồi như một vị tinh anh, một tay cầm tách trà nhàn nhã xoay chuyển, giọng điệu lễ phép nhưng tự tin, giống như một nhà tư vấn tài chính nhìn xa trông rộng: "Tất nhiên là không rồi, trong tình huống bình thường em thường hay nghiên cứu xu hướng cổ phiếu gần đây, có thể nắm được năm mươi phần trăm xu hướng, kết hợp với một số tin tức thời sự, gần như là ổn."

Lão Đới: "Vậy em xem xét như thế nào, kể thầy nghe một chút?"

Chung Linh Ngộ bình tĩnh cười nói: "Thầy Đới khách khí rồi, đây là vinh hạnh của em."

Lão Đới cười lớn: "Bạn học Chung đúng là, thật sự quá lễ phép, sau này em cứ gọi tôi là lão Đới là được. Trên lớp chúng ta là thầy trò, nhưng khi ngồi riêng thế này chúng ta là anh em, em nói có đúng không nào?"

Chung Linh Ngộ gật đầu, trong lòng thầm oán, vậy chuyện tình cảm của anh em thầy còn có muốn quản thúc nữa không đây?

Lão Đới tất nhiên là không xen vào nữa, nói chuyện cổ phiếu với Chung Linh Ngộ như thể chỉ hận gặp nhau quá trễ, đến khi Chung Linh Ngộ rời đi rồi lão Đới vẫn còn đang gãi đầu cả một lúc lâu vẫn không nghĩ ra ban đầu gọi Chung Linh Ngộ đến phòng làm việc để làm gì?

Chung Linh Ngộ trở lại phòng học, hít một hơi thật sâu, cảm thác bản thân đã giải quyết chuyện này êm đẹp rồi, thật tuyệt vời.

Anh đi về chỗ ngồi, Tống Thiền vội vàng nhường chỗ cho anh, động tác của cô lại rất vụng về.

Cuối cùng Chung Linh Ngộ nói ra nghi ngờ của mình: "Cậu làm sao thế, không dám nhìn tớ?"

Tống Thiền hơi hé môi cười: "Tớ không có."

Cô vừa nói xong thì đụng đổ cái cốc.

Phương Gia ngồi bàn trước nhiều chuyện quay đầu lại, "Sao thế, nhà trường đã biết được sự thật hai cậu yêu sớm rồi à?"

Tống Thiền: "Bọn tớ không có..."

Đổng Hiền Năng lúc này đang ôm đống bài tập từ văn phòng giáo viên trở về: "Thì ra là các cậu yêu sớm, tớ đang thắc mắc vì sao thầy Đới lại gọi điện thoại nói chuyện với bố mẹ Tống Thiền."

Sắc mặt Tống Thiền tái mét: "Cái gì cơ?"

Đổng Hiền Năng: "Cậu tiêu rồi, bố mẹ cậu sắp lên trường rồi."

Chung Linh Ngộ cảm thấy chuyện này có chỗ sai sai: "Sao thế được." Rõ ràng anh đã xử lý xong xuôi chuyện này rồi mà.

Đổng Hiền Năng: "Sao không thể, tớ vừa vào phòng giáo viên, đã nghe thấy thầy chủ nhiệm gọi điện thoại cho mẹ Tống Thiền, sau đó nói có một số việc, cần mẹ Tống Thiền đến trường gặp mặt để trao đổi thêm. Bên cạnh còn có thầy chủ nhiệm giáo dục, sợ là do thầy chủ nhiệm giáo dục ra lệnh thôi."

Tống Thiền đáp lại bằng cách ngã ra bàn.

Sắc mặt Chung Linh Ngộ trông bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đang sụp đổ.

Không phải chứ, đây là mẹ ruột của Tống Thiền đó, là mẹ vợ của anh.

*

Kể từ khi Chung Hinh nghe những lời gièm pha của Tống Thanh, cô vô tình chú ý đến Tạ Tinh Hiếu.

Nhiều lần cô liếc trộm Tạ Tinh Hiếu, phát hiện cậu ta đúng là đang nhìn mình, chỉ có điểm khác biệt là, mỗi lần Tạ Tinh Hiếu đều quang minh chính đại nhìn thẳng vào cô, thậm chí khi cả hai mắt đối mắt, cậu ta cũng không hề có chút vẻ hoảng loạn nào.

Chung Hinh vuốt ve chiếc cằm xinh đẹp của mình tự hỏi, Tạ Tinh Hiếu cứ trực tiếp đánh bóng hướng về phía cô như vậy à?

Cô lắc đầu, bây giờ trên vai cô đang gánh vác nhiệm vụ, không thể lơ là được. Hơn nữa, việc thích Chung Hinh là một việc quá đỗi bình thường, cũng nói cần phải ngạc nhiên gì.

Tiết tin học là môn học Chung Hinh thích nhất, cô đã đến lớp sớm chiếm vị trí tốt, chọn một cái máy tính cô thấy hài lòng nhất, sau đó lấy điện thoại ra, để tay dưới gầm tay len lén chơi điện thoại.

Khi chuông vào học vang lên, Chung Hinh ngẩng đầu lên, nói với A Du ngồi bên cạnh: "Tớ không có sách giáo khoa, tớ có thể xem chung với cậu được không?"

Nhưng bạn học A Du ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào đã đổi thành Tạ Tinh Hiếu.

Khoảnh khắc Chung Hinh nhìn thấy cậu ta, cô chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

Tạ Tinh Hiếu lạnh nhạt từ chối, "Tôi cũng không có sách giáo khoa, không thể cho cậu xem chung được."

Tạ Tinh Hiếu thấy Chung Hinh không nói gì, cậu ta bị Chung Hinh nhìn chằm chằm đến mức có chút sợ hãi, quát Tống Thanh ngồi đối diện, "Cái cậu kia, đưa sách giáo khoa của cậu cho tôi xem."

Tống Thanh hoảng sợ, vội vàng đưa sách giáo khoa qua.

Tạ Tinh Hiếu nhận sách giáo khoa, thuận tay ném cho Chung Hinh.

Chung Hinh cầm sách giáo khoa, để trước mặt mình, sau đó chống cằm nhìn chằm chằm vào cuốn sách.

Tạ Tinh Hiếu quan sát sườn mặt của Chung Hinh, ánh mắt u ám.

Quả nhiên nhìn rất giống nhau.

Cũng đáng ghét như cái tên đó.

Sau khi tan học có nên dọa cô nhóc này một chút không nhỉ? Loại tính tình tiểu thư nũng nịu như này chắc là rất dễ dọa cho khóc nhè. Cậu ta thật sự không thể chịu đựng dáng vẻ vênh váo hung hăng của cô nhóc này.

Chung Hinh đang ngẩn người, không bao lâu cô cảm thấy có người đang đến rất gần, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Tinh Hiếu, trong lòng cảm thấy chuyện này cực kỳ sai, cậu ta sắp dán mặt vào cô đến nơi rồi!

Tạ Tinh Hiếu thấy Chung Hinh trợn trừng hai mắt cùng với vẻ mặt không thể tin được, cậu ta không đợi Chung Hinh nói cái gì, đã đi trước một bước nói: "Đây là sách tôi mượn, tôi không thể xem à?"

Chung Hinh đột nhiên cảm thấy, khả năng mặt áp mặt chỉ còn có một khoảng cách rất nhỏ nữa thôi.

Cô tự chuốc lấy nhục nhã chỉ đành "Ồ" một tiếng, dời quyển sách ra xa một chút, "Nếu cậu muốn xem thì phải nói sớm chứ."

Tạ Tinh Hiếu khinh thường: "Tôi sao mà dám nói, tôi thật sự sợ cậu rồi đấy."

Chung Hinh: "Sao cậu lại nói tôi đáng sợ? Rõ ràng là cậu mới đáng sợ đó, được không hả."

Tạ Tinh Hiếu: "Hôm nay cậu ở trước mặt cả lớp nói tôi muốn hại cái mạng nhỏ của cậu, lần sau chỉ sợ cậu sẽ đứng dưới quốc kỳ nói chuyện tôi muốn lấy cái mạng nhỏ của cậu, cậu như vậy còn chưa đủ đáng sợ sao?"

Chung Hinh: "Sao cậu biết tôi là người phát biểu dưới cờ, không phải cậu vẫn luôn không đến trường à?"

Trời ơi, người này còn lén để ý đến cô, lẽ nào việc suýt chút nữa đụng trúng cô lần này là do cậu ta mưu tính trước? Là vì muốn gây sự chú ý với cô? Quá nực cười rồi, Tạ Tinh Hiếu rốt cuộc yêu cô từ cái nhìn đầu tiên từ khi nào và ở đâu thế?

Tạ Tinh Hiếu: "Tôi không biết. Nhưng mà chuyện này quan trọng sao? Vấn đề là lúc đó tôi đã đi chậm lại rồi."

Nửa câu sau hiển nhiên là cậu ta đang nói dối, nếu không phải Chung Thừa kéo Chung Hinh lại thì Chung Hinh có thể văng xuống cái mương kia rồi. Đôi chân trắng nõn mà mềm mại đó sợ là sẽ gãy mất.

Chỉ tiếc là cảnh tượng đặc sắc như vậy không xảy ra.

Tạ Tinh Hiếu vô cùng thất vọng, sau này phải hoa tâm phí sức suy nghĩ cách khác dạy dỗ cô nhóc này rồi.

Chung Hinh rơi vào nỗi phiền muộn của người đẹp: "Cậu không cần giải thích với tôi nữa đâu."

Tạ Tinh Hiếu: "Sao trông cậu có vẻ như đang thương xót số phận của bản thân thế?"

Giáo viên đột nhiên lên tiếng nhắc nhở cả lớp: "Có học sinh nào vẫn chưa mở máy tính không?"

Chung Hinh ngẩng đầu thấy thầy giáo đang nhìn cô, cuống quýt cúi xuống tìm công tắc mở máy.

Lúc này Tạ Tinh Hiếu vô tình chạm vào con chuột, màn hình máy tính sáng lên.

Chung Hinh vừa ngẩng lên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, có chút xấu hổ: "Cậu, cậu lần sau không cần giúp tôi khởi động máy tính đâu."

Tạ Tinh Hiếu thẹn quá hóa giận: "Cái gì?"

Chị gái à, máy tính của chị đã bật sẵn rồi nhé, vừa rồi nó chỉ là đang ở chế độ tắt bảo vệ màn hình mà thôi.

*

Liên tiếp mấy ngày sau, Chung Hinh đều cảm giác như Tạ Tinh Hiếu đang vây quanh cô.

Trước đây cô cho rằng đó là ảo giác của mình, nhưng mỗi lần cô muốn tìm kiếm Tạ Tinh Hiếu, một giây sau đó chắc chắn cậu ta sẽ lập tức xuất hiện.

Chung Hinh thật sự không nhịn được nữa, sầu não nói với Chung Thừa: "Anh, Tạ Tinh Hiếu, bạn học Tạ cậu ta..."

Chung Thừa: "Cậu ta uy hiếp em à?"

Chung Hinh: "Em cảm giác cậu ta quá ám ảnh với em."

Chung Thừa: "Ám ảnh về mặt nào?"

Chung Hinh: "Về phương diện tình cảm đó."

Chung Thừa: "Em có chắc là không phải cậu ta đang ghi thù em không?"

Chung Hinh nghĩ người anh trai ngốc nghếch này của cô sẽ không hiểu được.

Buổi trưa, lúc ăn cơm Tống Thanh thuật lại toàn bộ câu chuyện cậu nghe được từ đoạn đối thoại giữa Chung Hinh Chung Thừa cho Tống Thiền nghe.

Chung Linh Ngộ ở bên cạnh tất nhiên cũng nghe rất rõ ràng.

Tống Thiền hỏi Tống Thanh: "Chung Hinh sẽ không thích cậu nam sinh đó chứ?"

Tống Thanh: "Em nghĩ có thể lắm. Không phải các bạn nữ đều thích kiểu lãng tử như thế sao? Mấy ngày nay Chung Hinh á, lúc nào cũng quấn lấy bọn em hỏi về Tạ Tinh Hiếu, bọn em phiền chết đi được."

Tống Thiền cảm thấy chuyện này rất vô lý, bỗng cô thấy Chung Linh Ngộ đột nhiên đứng lên, "Các cậu ăn cơm trước đi, tớ có chuyện phải đi trước."

Chung Linh Ngộ cảm thấy chuyện này không đơn giản như lần trước, trong lòng anh có dự cảm không lành, sau khi đặt đĩa cơm lên băng chuyền, anh lập tức di chuyển bước chân về phía khu lớp mười.

Chung Hinh thấy khó chịu cái bụng nên không đi xuống căn tin ăn cơm, cô cầm thẻ cơm chuẩn bị qua bên quầy bán đồ ăn vặt tùy tiện ăn chút gì đó.

Hôm nay trời mưa tầm tã, bầu trời đen kịt như màn đêm, dưới ánh đèn đường vẫn có thể nhìn thấy người.

Chung Hinh mua bánh mì xong thì trở về lớp, lên đến tầng bốn, cuối cùng cô không nhịn được quay đầu lại, "Tạ Tinh Hiếu, cậu còn muốn đi theo tôi đến khi nào nữa?"

Tạ Tinh Hiếu vốn định nhân lúc cô không chú ý, đổi bánh mì trong tay cô thành cái bánh mì đã hết hạn cùng loại trong tay mình.

Không ngờ Chung Hinh đã phát hiện cậu ta bám theo cô.

Tạ Tinh Hiếu đứng trong góc tối của hành lang, vẻ mặt lạnh băng, cảnh giác nhìn cô gái từng bước đi xuống chỗ anh như một con rắn độc.

"Cậu lại âm thầm mua bánh mì cho tôi à?"

Chung Hinh hiển nhiên đã nhìn thấy cảnh Tạ Tinh Hiếu nhanh chóng giấu bánh mì ra sau lưng.

Trên đầu Tạ Tinh Hiếu hiện lên một dấu chấm hỏi.

Chung Hinh nói tiếp: "Mấy ngày gần đây cậu vẫn luôn âm thầm đưa đồ cho tôi đúng không? Tôi không thể nhận ý tốt của cậu được, nên tôi đã tranh thủ lúc không có người đã lén trả bánh lại vào chỗ cũ rồi. Trong ngăn bàn của cậu có nhiều cái bánh cùng loại như vậy, chắc là lúc ăn cậu không phát hiện đâu nhỉ."

Tạ Tinh Hiếu: !

Chung Hinh: "Xin lỗi cậu, tôi không thể đón nhận tình cảm của cậu. Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tôi và cậu không có kết quả được đâu."

Càng lúc càng có nhiều bạn học tụ tập xung quanh, ngay cả Chung Thừa sau khi nghe tin cũng chạy đến.

Mọi người nghe thấy vậy đều phát ra những tiếng thở dài không rõ ẩn ý.

Tạ Tinh Hiếu muốn nói, đây đều là những lời phỉ báng, là vu khống!

Nhưng bụng cậu ta đột nhiên quặn lại.

Chung Hinh thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt: "Cậu nhất định phải gắng gượng lên! Không phải tôi không thích cậu, mà là tôi không thể thích cậu, tôi không có cách nào đáp lại tấm lòng của cậu. Cuối cùng thì chúng ta sẽ hướng đến những thế giới khác nhau, điều cản trở chúng ta không phải là sự khác biệt theo nghĩa trần tục, mà là năm tháng dài đằng đãng, vực thẳm của thời gian mà cả cậu và tôi đều không thể vượt qua được. Đến lúc đó, cậu đã dần già đi, còn tôi khi trở về vẫn là một thiếu nữ, cậu sẽ càng không thể chấp nhận nổi!"

Tạ Tinh Hiếu, không được rồi, đau bụng quá, không thể giải thích được.

"Được rồi, cậu cứ coi như tôi thích cậu đi."

Chung Hinh che miệng, thì ra cậu ta thật sự yêu cô sâu sắc.

Cậu ta thật là, làm cô khóc chết mất...

Trong lòng Tạ Tinh Hiếu đang sôi sục cậu ta chửi thầm, căn bản không có thời gian giải thích bản thân không có suy nghĩ đó đối với Chung Hinh, chỉ có thể ôm cái bụng đau đớn vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Chung Hinh tự trách nhìn theo bóng lưng Tạ Tinh Hiếu, dọc theo cuối hàng lang cô nhìn thấy khuôn mặt của Chung Linh Ngộ.

Cô dịu dịu mắt, kéo anh trai Chung Thừa đang khó khăn chen qua đám đông, "Chung Thừa, em gặp ảo giác rồi! Em đang nhìn thấy bố, ở trong trường học của chúng ta!"

Chung Thừa: "Anh cũng xuất hiện ảo giác rồi."

Chung Hinh: "Chắc chắn là ảo giác, bố của chúng ta sẽ không có biểu cảm hung dữ như thế."

Chung Thừa: "Bố sẽ không xắn tay áo lên, trông giống như sắp đánh chúng ta -- Aaaaa thật đó, Chung Linh Ngộ đến rồi, chạy mau!"

Trong mắt Chung Linh Ngộ bừng bừng lửa giận, "Đứng lại! Ranh con! Con dám ở ngay trước mặt bố con tuyên bố yêu đương, con thật sự cho rằng trời cao Hoàng đế ở xa, bố không dạy dỗ được các con đúng không!"

Chung Thừa kéo Chung Hinh chạy quanh sân trường, đến bây giờ cậu vẫn không nghĩ ra được.

"Vì sao bố lại mặc đồng phục giống chúng ta! Tại sao thế! Không phải bố đang ở nước ngoài à!"

"Bố ơi tha cho con đi, bố ơi con sai rồi!"

Tống Thiền và Tống Thanh chậm rãi từ căn tin đi ra, nhìn thấy Chung Hinh Chung Thừa chạy vụt qua người bọn họ.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Chung Linh Ngộ đang đuổi ngay theo phía sau.

Tống Thiền: "Hình như chị nghe thấy từ "Bố"?"

--------------------

Chung Linh Ngộ: Trong phạm phi trăm mét của con gái tôi, tóc vàng cút!

Tạ Tinh Hiếu: Tôi có đôi lời cần phải giải thích, tóc của tôi là màu đen (Khuôn mặt tiều tụy do bị quá nhiều thực phẩm hết hạn dày vò)

Bình Luận (0)
Comment