Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 16

Trước đây, cảnh tượng thông thường người bố rượt đuổi theo các con như lúc ngày hôm nay căn bản sẽ không bao giờ xuất hiện.

Bởi vì Chung Linh Ngộ vốn luôn lý trí rất tỉnh táo, anh biết rất rõ tay chân già nua của mình không thể sánh được với thể lực của người trẻ tuổi. Người đã đến tuổi trung niên thì phải an phận làm người trung niên thôi, vậy nên anh muốn làm một người trung niên tao nhã. Người nắm giữ tài chính gia đình là anh, với lại vốn dĩ anh đã có sẵn vốn liếng không giận mà tự uy, chỉ cần nhẹ nhàng khóa tài khoản của bọn nhỏ, là anh có thể lập tức có được hai đứa con hiếu thảo.

Nhưng vào giờ phút này đây, Chung Linh Ngộ dường như rất vui vẻ thể hiện sức mạnh thể chất của mình, đuổi theo Chung Thừa Chung Hinh từ tòa nhà dạy học cho đến khu nhà ăn, rồi lại từ khu nhà ăn rượt ra đến tận sau núi. Cho đến khi Chung Thừa Chung Hinh cuối cùng thấy được sức chịu đựng của bố phiên bản trẻ tuổi, bọn họ mới ngã ngửa nằm ra đất bày tỏ sự cam chịu nhận thua, và cuộc rượt đuổi khốc liệt đã kết thúc.

Mây đen che khuất ánh nắng, đổ bóng đen rợp trời, thời tiết mùa hè nơi cánh rừng phía sau núi rất mát mẻ, xung quanh có nhiều tòa nhà cũ nát cùng những phế tích. Một bóng đen dài phủ trước mặt Chung Linh Ngộ, khiến cho biểu cảm trên gương mặt anh trở nên không rõ ràng.

"Bố đúng là đã đánh giá thấp các con rồi, các con mới đến trường Lộ Hoa bao lâu mà đã trở thành người nổi tiếng cả trường đều biết tên rồi.

"Đó không phải là bởi vì bố dạy dỗ rất tốt sao ạ!"

"Cái gì?"

"A không không không, con không có ý định tranh luận gì với bố đâu, con làm gì dám ạ."

Chung Linh Ngộ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy bản thân lúc này rất cần Tống Thiền giúp anh day day nhân trung. Con gái anh trốn sau lưng anh trai nó, nhíu mày cúi xuống nhìn mắt cá chân bị trẹo của mình, dáng vẻ phụng phịu nhận thua giả đến mức lười giả vờ qua loa với anh.

Nhưng Chung Thừa lại ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu nhìn ra được vẻ mặt giông tố sắp nổi lên của Chung Linh Ngộ, mà em gái được nuông chiều lại kiêu căng của cậu không hề có dấu hiệu nhận sai, lúc này điều cậu cần làm là phải thể hiện kỹ năng khiêng bậc thang điêu nghệ của mình.

"Bố, bọn con không gây phiền toái gì cho bố đâu. Lần này thật sự không có, là em gái tự mình đa tình, nghĩ rằng bạn học nam đó thích em ấy."

Chung Hinh ngạc nhiên nhìn Chung Thừa phản bội lại mình, "Chung Thừa, anh?"

Chung Thừa không thèm để ý đến Chung Hinh, "Không những em ấy ngộ nhận bạn học đó thích em ấy, mà còn từ chối người ta, bố nói xem có quá đáng không chứ?"

Chung Hinh làm sao có thể thừa nhận những lời này của Chung Thừa, cô cố gắng giải thích: "Con không có! Những người quen biết con đều biết từ trước đến nay con rất khiêm tốn nhìn nhận sự việc cũng khách quan, hơn nữa con có góc nhìn sâu sắc mà những người bình thường khác không có được. Con sẽ không bao giờ đưa ra kết luận nếu không đủ bằng chứng và luận cứ đầy đủ!"

Lúc này Chung Linh Ngộ bình tĩnh đến lạ thường, anh sờ cằm suy nghĩ về những gì Chung Thừa nói: "Đúng là chuyện Chung Hinh sẽ làm."

Chung Hinh: "!"

Cô hoàn toàn bị ngó lơ.

Cô há hốc miệng, chớp chớp hai mắt với vẻ không thể tin nổi, cuối cùng cô từ bỏ việc giải thích cho bản thân, phồng má thở phì phò đầy tức giận quay đầu đi chỗ khác -- Trên đời này, chỉ có mẹ mới hiểu cô!

Chung Linh Ngộ nhìn có vẻ đã bớt giận, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, răn dạy hai đứa con một phen.

"Lần trước hai đứa bị đuổi ra khỏi ký túc xá, lần này lại ồn ào gây xôn xao dư luận, các con muốn gây thêm cho bố bao nhiêu phiền phức đây hả. Chắc hai đứa không cần bố liệt kê từng chuyện một ra đâu nhỉ?"

"Vâng..."

"Bố hy vọng sau này hai đứa có thể khiêm tốn một chút, dù sao thân phận bây giờ của hai đứa không thể bị người ta dò xét được."

Chung Hinh Chung Thừa gật đầu như băm tỏi, lúc này mới coi như ngoan ngoãn.

"Bố nhấn mạnh lại một lần nữa, Chung Hinh, con biết bố của con thật sự không có ý định cùng nhau về hưu với con rể mà đúng không."

Chung Hinh ngẩng đầu, rất muốn bày tỏ sự phản đối của mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị hiếm thấy của Chung Linh Ngộ thì khó tránh khỏi sợ sệt, e dè hạ thấp tầm mắt xuống lúng túng nói: "Vậy bố có thể làm việc đến năm chín mươi tuổi, thế thì bố mãi mãi sẽ không cần phải về hưu."

Chung Linh Ngộ nhíu chặt chân mày: "Cảm ơn sự chúc phúc của con."

Chung Linh Ngộ nhìn sắc trời cũng không còn sớm, anh không muốn nói thêm gì nữa, trong việc giáo dục con cái, trước giờ anh vẫn luôn biết đâu là điểm dừng.

Chung Hinh thấy Chung Linh Ngộ sắp rời đi, cô đột nhiên vội vàng hỏi một câu, "Bố, bố định làm gì thế ạ?"

Chung Linh Ngộ dùng ngón tay phủi phủi đồng phục của mình, "Tất nhiên là bố cũng phải đi học rồi."

Chung Hinh sửng sốt: "Bố cũng quy củ đến trường đi học ạ?"

Sự nghi ngờ của con gái khiến Chung Linh Ngộ cảm thấy cần phải đính chính cho tên tuổi của mình: "Tại sao bố không thể quy củ đi học một cách nghiêm túc, bố của con lúc đi học chăm chú nghe giảng, đi làm thì nghiêm túc làm việc, là một thanh niên đầy hứa hẹn."

Chung Hinh không muốn hiểu, cô chỉ muốn ra ngoài chơi, vẻ mặt thất vọng nói, "Vậy được rồi, nếu như ngày nào đó bố có suy nghĩ muốn trốn học, nhớ đưa con đi cùng nha."

Chung Linh Ngộ nhíu mày, tim đập thình thịch, từ trước đến giờ hình tượng của anh trong lòng con cái không thể nói là hoàn hảo có một không hai, nhưng ít nhất cũng là một người đàn ông đứng đắn đoan chính: "Trốn học cái gì mà trốn hả, bố nói còn chưa đủ rõ ràng à?"

Chung Hinh: "Con chỉ là cảm thấy chuyện cùng nhau trốn học với bố mẹ rất là ngầu thôi mà."

Ồ? Cái gì đây? Vẻ mặt này của Chung Hinh là thế nào? Là biểu cảm đáng thương rồi lại tràn đầy khao khát. Hơn nữa con bé còn nghĩ đến mẹ của nó...

Chung Linh Ngộ nhìn một hồi, trong lòng mềm nhũn.

Anh bất đắc dĩ dời tầm mắt đi chỗ khác, "Để nói sau đi."

Chung Thừa liếc mắt với Chung Hinh như thể hai người đang đập tay với nhau, thật lòng mà nói cậu cũng không muốn đi học. Thể loại lớp mười gì mà cần cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ như bọn họ học lại lần thứ hai?

Chung Hinh thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, xác suất Chung Linh Ngộ đồng ý là 1%.

Chung Hinh thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, cộng với việc lấy Tống Thiền ra, xác suất Chung Linh Ngộ đồng ý là 1000%.

Chung Thừa đã thấu hiểu được quy tắc này rất rõ ràng từ lâu rồi.

"Chung Thừa con lại đang tính toán cái gì thế, bố nghe thấy tiếng hạt châu bàn tính của con đang kêu cạch cạch rồi đấy."

Chung Linh Ngộ nheo mắt lại, cong hai ngón tay chỉ vào Chung Thừa.

Chung Thừa giật mình, sau đó cậu nghe thấy Chung Linh Ngộ nghiêm túc cảnh cáo: "Ở trước mặt mẹ các con phải gọi bố là anh, không được gọi là bố. Bây giờ bố đang lấy thân phận anh họ các con để ở bên cạnh cô ấy."

Chung Hinh, Chung Thừa: "Vâng, anh họ!"

Chờ đến khi Chung Linh Ngộ đã đi được một đoạn rất xa, Chung Hinh Chung Thừa mới quay qua nhìn nhau, với cùng một thắc mắc.

"Vậy thì tại sao bố đột nhiên trở thành anh họ của chúng ta?"

*

Sau khi tạm biệt Chung Thừa Chung Hinh, khi Chung Linh Ngộ chạy ngược trở về dạy phòng học vẫn còn đang nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi.

Con gái anh dạy cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt con bé không được tốt lắm, một người xuất sắc, ngay thẳng và thành đạt như anh, thời còn trẻ sao có thể tệ đến vậy, loại mác nhãn như trốn học cũng dám dán lên người anh, đúng là đáng nhận một cái cốc đầu mà.

Chung Linh Ngộ leo lên đến tầng năm, khi đi ngang qua phòng làm việc của giáo viên, vô thức liếc vào bên trong.

Sau đó anh nhìn thấy mẹ vợ.

Mẹ vợ đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt đanh lại, cực kỳ nghiêm túc nghe thầy chủ nhiệm nói. Lưng bà thẳng tắp, hàng lông mày nhíu chặt, có thể thấy được bà đang đối diện với một chuyện rất nghiêm trọng.

Tống Thiền ngồi ngay bên cạnh mẹ mình, cô ngồi nghiêng đưa lưng về phía cửa, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ thấy được cô đang cúi đầu rất thấp, những ngón tay không ngừng móc vào nhau, nhìn giống như cô đã làm sai gì đó và đang bị quở trách.

Chung Linh Ngộ trầm tư suy nghĩ, anh không thể nghĩ ra được gần đây vấn đề học tập của Tống Thiền có điểm nào không tốt, khả năng duy nhất là chuyện hiểu lầm bị bắt gặp là yêu sớm gần đâu.

Một lúc sau, Tống Thiền và Mạnh Miên đi ra ngoài phòng giáo viên.

Sau khi chào tạm biệt giáo viên, hai mẹ con đi về phía trước, Mạnh Miên trợn trừng hai mắt, miệng còn đang lải nhải chuyện gì đó, giống như đang trách mắng, Tống Thiền cam chịu im lặng không dám hó hé gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cũng không chú ý đến Chung Linh Ngộ đang đứng ở chỗ tối nơi cuối hành lang.

Nhưng từ góc độ của Chung Linh Ngộ có thể thấy được Tống Thiền đang cắn môi, dáng vẻ như muốn độn thổ cho xong.

Chung Linh Ngộ từ xưa đến nay không bao giờ tùy tiện nhúng tay vào chuyện mâu thuẫn giữa mẹ vợ và vợ, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương này của Tống Thiền, anh lại không đành lòng.

Đang lúc anh còn đang suy nghĩ, Mạnh Miên ở phía trước đột nhiên dừng lại, nhéo cánh tay Tống Thiền một cái, Tống Thiền bị đau lùi lại dựa vào bức tường sau lưng, một hạt trân châu nhỏ lăn xuống từ khóe mắt cô.

"Chị em các con không đứa nào để mẹ bớt lo lắng cả!"

Mạnh Miên chẳng những không nguôi giận, ngược lại còn tức giận hơn, bà thở hổn hển bước đến gần Tống Thiền, giơ tay lên.

Cánh tay bà còn chưa kịp hạ xuống, thì đã bị một người khác chặn lại từ giữa không trung, cùng lúc đó, một cậu thanh niên xa lạ dám làm việc nghĩa đứng chắn trước mặt Tống Thiền.

"Mẹ, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, mẹ đừng đánh, đừng đánh cô ấy."

Lúc này Chung Linh Ngộ không nghĩ nổi cái gì nữa, đối diện với vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Miên, anh tiếp tục giải thích: "Trước hết mẹ bình tĩnh lại đã, tình huống chắc chắn không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, hay là mẹ nghe con thuật lại mọi chuyện một lần, con có thể giải thích rõ ràng cho mẹ."

Mạnh Miên: "Cháu?"

"Đúng vậy, không ai hiểu chuyện này hơn con đâu."

Chung Linh Ngộ chân thành trao đổi vấn đề với Mạnh Miên, mặt khác anh đang rất nóng lòng muốn xoa xoa cánh tay bị nhéo đến đỏ bừng của Tống Thiền.

Bây giờ không chỉ Mạnh Miên, mà cả Tống Thiền cũng trợn tròn cả mắt.

Đầu óc cô chậm chạp, mất kha khá thời gian mới ý thức được mình đang được lo lắng bảo vệ, dáng vẻ người đó xoa cánh tay đau nhức của cô giống như đang chăm sóc che chở một đứa trẻ theo thói quen. Hơn nữa Tống Thiền cảm giác được, trong khi Chung Linh Ngộ giải quyết mâu thuẫn, anh thậm chí còn quan tâm đến cảm xúc của mẹ cô.

Có lẽ Chung Linh Ngộ đến giúp cô vì trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn rất tôn trọng mẹ cô.

Duy nhất chỉ có một điều...

Mạnh Miên không biết con gái mình ở tuổi này được bạn học nam bảo vệ với tư thế không hề chùn bước như này là chuyện tốt hay là xấu, bà cười một tiếng đầy ẩn ý: "Vậy cháu nói xem nào."

Chung Linh Ngộ cho Tống Thiền một ánh mắt trấn an, sau đó nói với giọng điệu trịnh trọng: "Mấy ngày nay nhiệt độ đột ngột giảm xuống, là vì xuất phát từ sự quan tâm của một người bạn ngồi cùng bàn nên cháu mới đắp áo khoác lên cho bạn học Tống Thiền. Tất nhiên vốn dĩ cháu có thể đánh thức cậu ấy, nhưng mỗi ngày bạn học Tống Thiền đều thức khuya làm bài tập toán đến tận rạng sáng, thời gian ngủ trưa đối với cậu ấy rất quý báu, cho nên cháu không nỡ đánh thức cậu ấy."

"Bạn học Chung!"

"Còn về việc vén tóc, thật sự chỉ là do góc độ..."

Tống Thiền liên tục chọc chọc lưng Chung Linh Ngộ mấy lần, nhưng Chung Linh Ngộ đều không để ý đến cô, cô thật sự không thể đứng yên được nhìn được nữa, trực tiếp cắt ngang lời anh: "Bạn học Chung, mẹ, mẹ tớ đến trường vì tớ đặc biệt kém một vài môn."

Một cơn gió lạnh thổi qua, mới đầu thu mà dường như đã có quạ bay ngang qua.

Vẻ mặt Chung Linh Ngộ cứng đờ, anh nhìn thấy trên mặt mẹ vợ mình hiện lên một tia dò xét mãnh liệt.

"Về phần một vài môn đặc biệt kém đó, nếu như dì không ngại, cháu thật sự có thể giúp cậu ấy."

Nụ cười của anh có chút cứng ngắc.

Bố mẹ vợ là người sáng suốt, chắc mẹ sẽ nghe lời tranh cãi, à không, lời giãi bày của anh.

Mạnh Miên nghiêm túc nhìn chằm chằm Chung Linh Ngộ, bà xốc túi xách lại lên vai, khoanh tay nói: "Hay là trước hết cháu giải thích một chút về tiếng gọi "Mẹ" lảnh lót vừa rồi đi."

Cổ họng Chung Linh Ngộ như nghẹn lại.

Thật ra thì cũng không lảnh lót cho lắm... Đâu nhỉ.

Nhưng mà đây không phải là vấn đề quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment