Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 17

Đây cũng là chuyện Tống Thiền tò mò.

Vì sao bạn học Chung cũng gọi Mạnh Miên là mẹ giống như cô?

Cho nên khi Chung Linh Ngộ liếc mắt nhìn Tống Thiền ra tín hiệu cầu cứu cho cô, nhưng thứ anh nhìn thấy lại ánh mắt lấp lánh đầy hiếu kỳ của Tống Thiền.

Cuối cùng thì anh cũng biết con gái ánh mắt không tốt là di truyền từ người nào rồi.

"Mẹ? Cháu có gọi vậy sao?"

Chung Linh Ngộ ước gì bản thân cũng biết diễn với khả năng diễn xuất tuyệt đỉnh như con gái.

Nhưng hiển nhiên anh đã thất bại.

Biểu cảm của Mạnh Miên, rõ ràng đang viết hai chữ không tin.

"Sao mẹ còn phải hỏi nữa!" Tống Thanh trốn sau cánh cửa không nhìn nổi nữa, đứng ra chạm vào bả vai Mạnh Miên, "Rõ ràng bạn học Chung đây là nhìn trúng chuyện rồi…"

Mạnh Miên kinh hãi quay đầu lại, không biết Tống Thanh chui từ đâu ra, rồi sau đó lại bị lời này của thằng con trai làm cho hoảng sợ nổi cả da gà.

"Con có gì đáng để người ta nhìn trúng?"

Bà giống như vừa nghe được điều gì đó ngoài tầm hiểu biết của mình.

Tống Thanh tỏ ra rất xấu hổ, vặn vẹo ngón tay ngượng ngùng nói: "Bạn học Chung, anh muốn kết nghĩa anh em với em thì cứ nói thẳng đi, cách này của anh quá vòng vo, nếu như đổi lại là một người nào đó ngốc nghếch một chút thì sẽ không hiểu được thâm ý này của anh đâu."

Mạnh Miên: "Con thông minh lắm chắc, sao mà mẹ không nhìn ra thế?"

Tống Thanh bị Mạnh Miên tổn thương lâu ngày đã thành thói quen, lơ đễnh nói: "Nếu như con không có ưu điểm gì, sao bạn học Chung có thể coi con như em trai thân thiết được."

Tống Thanh cho Chung Linh Ngộ một ánh mắt khẳng định.

Chung Linh Ngộ thấy Mạnh Miên nửa tin nửa ngờ, sự chú ý của bà hoàn toàn bị Tống Thanh chuyển hướng đi xa, xem ra bà không còn ý định đào sâu thêm vào tiếng "Mẹ" anh gọi lúc nãy nữa. Chung Linh Ngộ thở phào một hơi, có chút vui mừng quay đầu lại nhìn Tống Thiền một cái.

Radar của Tống Thiền bây giờ mới chậm chạp hoạt động, muộn màng bắt được tín hiệu cầu cứu từ mấy phút trước của Chung Linh Ngộ, "Đúng vậy ạ, con xem bạn học Chung như anh trai của mình."

Lần thứ hai Chung Linh Ngộ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Anh sợ nhất là sợ giúp đỡ một cách bất ngờ như vậy của Tống Thiền...

Mạnh Miên là một người phụ nữ có tư tưởng cổ hủ, bà nghe những lời này chỉ cảm thấy khó có thể tin được, lập tức bật chế độ dạy dỗ Tống Thanh Tống Thiền.

"Nói bậy bạ gì thế, ai cho phép các con nhận quan hệ lung tung hả."

"Đây không phải là nhận quan hệ lung tung đâu ạ. Dì ơi, dì không hiểu rồi, đây thật ra là một cách thể hiện tình bạn thôi ạ."

Mạnh Miên không biết là ai đang nói chuyện, bà quay đầu lại thấy một thân hình cao lớn, là Trương Học Ân.

Chuông vào lớp đã reo được một lúc lâu, Trương Học Ân khoác vai Lương Trạc, gương mặt to tròn nở nụ cười đơn thuần, bổ sung thêm cho lời bình luận của mình vừa xong: "Cũng giống như cháu vậy, từ trước đến giờ cháu đều gọi bạn học Chung là bố. Bạn học Chung ngày đầu tiên đến trường đã mua điều hòa cho lớp bọn cháu, việc này đã hoàn toàn cứu được sinh mệnh của cháu, chỉ có tiếng gọi bố này mới có thể biểu đạt hết sự cảm kích của cháu đối với cậu ấy."

Mạnh Miên thật sự không nói nên lời: "Đây là lý lẽ sai trái gì thế, mối quan hệ giữa các bạn học cùng lớp của các cháu thật là hỗn loạn."

"Đúng là không bình thường." Đổng Hiền Năng đẩy mắt kính lên, "Trong một lớp không chạy thoát nổi hai loại người, những thần đồng học tập với EQ thấp, bộc lộ cảm xúc một cách đơn giản và thô thiển. Lén nói cho dì biết, lớp bọn cháu hiện tại nói chuyện không hợp vậy mà giờ đây ở chỗ này nhận người thân đã là một luồng gió rất lớn rất yêu tà rồi."

Mạnh Miên quay đầu lại, nhìn thấy một cậu học sinh với đôi mắt đen như hạt đậu.

Những thần đồng của lớp 11-1 này, sao mà giống như những cây nấm trong đất, lúc nào cũng bất thình lình mọc lên sau lưng người khác.

Chung Linh Ngộ cực kỳ muốn giải thích gì đó, nhưng phát hiện ánh mắt Mạnh Miên nhìn anh, dường như đã xác định anh là một trong những yêu tà kia rồi.

Sợ rằng bây giờ anh muốn nói bản thân thật sự là một trong số ít người bình thường, mẹ vợ cũng sẽ không tin anh.

Mạnh Miên không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, bà cũng không muốn nghe thêm những lời ngụy biện khoa trương này.

"Con đi lấy cặp sách sách vở đi, mẹ ra cổng trường chờ con."

Bà dặn dò Tống Thiền xong thì rời đi, trước khi xuống cầu thang vẫn không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua một cái.

Một đám học sinh đứng vây quanh phía sau nam sinh tên là Chung Linh Ngộ kia, vẻ mặt người này khờ hơn người kia.

Cuối cùng bà đã hiểu được thần đồng được rèn giũa như thế nào mà thành rồi, trên mặt bọn nhỏ nhìn không ra một chút ý nghĩ mờ ám nào.

Về phần Tống Thiền.

Cô hiển nhiên không nhìn ra được nỗi ưu sầu của bạn học Chung.

Trong một đám người đang ríu ra ríu rít, Chung Linh Ngộ làm thế nào cũng không cười nổi.

Trong lúc trở về chỗ ngồi, biểu cảm thậm chí có thể nói là cô đơn buồn tẻ.

Tống Thiền đi theo phía sau lưng Chung Linh Ngộ, trở về chỗ thu dọn sách vở.

Lúc sắp về đến chỗ ngồi của mình, Chung Linh Ngộ dường như nghĩ đến điều gì đó, anh quay người lại.

"Sao lúc này cậu phải đi về rồi, không phải lát nữa còn mấy tiết tự học buổi tối à?"

Chung Linh Ngộ nhìn qua có vẻ uể oải, khi tỉnh táo lại anh vẫn không nhịn được bắt đầu bận tâm về Tống Thiền.

Tống Thiền lắc đầu, nói: "Tớ không học nữa, thầy nói với mẹ tớ, một số môn tớ học quá kém, tiếp tục như vậy là không được, mẹ tớ định dẫn tớ đi tìm mấy cơ sở dạy kèm."

Cô do dự một lúc, lại vô tình thổ lộ hết tiếng lòng với Chung Linh Ngộ.

"Thật ra tớ không muốn đi học thêm ở ngoài đâu, hình như học thêm đắt lắm."

Khi cô nói ra lại thấy hơi hối hận, lời này nghe như nỗi buồn rác rưởi chứ chẳng được ích gì.

"Chuyện này không sao đâu. Trước hết cậu cứ đi nghe tư vấn đã, nghe những quan điểm khác nhau của giáo viên trong trường. Thu thập thêm thông tin và so sánh ý kiến. Nếu cậu vẫn chưa chắc chắn thì nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp."

Chung Linh Ngộ giỏi đoán ý người, nhưng điều này lại khiến Tống Thiền cực kỳ ngạc nhiên.

"Những cơ sở dạy kèm đều nằm ở khu thương mại. Nói một cách khác, đã rất lâu cậu không ra ngoài đi dạo một vòng, trong khi đi nghe tư vấn, cứ coi như là đến một nơi náo nhiệt để giải sầu một chút."

Chung Linh Ngộ nói một cách bình tĩnh, tay cũng đang thoăn thoắt giúp Tống Thiền sắp xếp lại bài tập về nhà rồi phân loại ra bỏ vào cặp sách cỡ trung của cô.

Sự lễ phép khiến Tống Thiền cảm thấy bản thân phải ngăn Chung Linh Ngộ lại, sau đó nói một câu, để tớ tự làm là được, nhưng cô chần chừ mãi không nói ra được.

Cô phát hiện mình rất hưởng thụ cảm giác được quan tâm và bảo vệ này.

Giọng điệu của Chung Linh Ngộ mỗi khi nói chuyện với cô đều đặc biệt dịu dàng, giống như loài tảo xanh ngọc lục bảo không có nơi nào trú ngụ dưới làn nước cực kỳ sạch, bồng bềnh và trong trẻo, bị làn sóng cuốn trôi đi mất.

"Còn nữa, nếu như lát nữa dì lại tức giận, cho dù ngoài miệng cậu không muốn nói gì, nhưng cũng đừng kìm nén trong lòng. Không vui thì cậu có thể nói với tớ, đừng có chạy lung tung một mình."

Tống Thiền còn đang ngơ ngác, Chung Linh Ngộ đã thu dọn xong, đưa cặp cho cô: "Cậu xem còn thiếu cái gì không?"

Tống Thiền cảm thấy đôi tay mình bỗng chốc trở nên nặng trĩu, gần như không nhấc lên nổi.

"Không cần kiểm tra đâu, đủ hết cả rồi."

"Đúng rồi, trong ngăn kéo của tớ có chocolate của Bỉ, cậu có muốn lấy mấy thanh mang đi không?"

"Vậy lấy một ít đi."

"Cậu tự chọn đi."

Chung Linh Ngộ đứng qua một bên nhường chỗ, Tống Thiền phát hiện trong ngăn kéo của anh có rất nhiều đồ ăn vặt, cung kính không bằng tuân lệnh nên cô đã chọn rất nhiều, sau đó ôm bánh kẹo đủ loại màu sắc vào trong lòng, như thể cô là người bạn nhỏ may mắn nhất trong đêm giáng sinh.

"Ngăn bàn của bạn học Chung là túi thần kỳ của chú mèo máy sao, sao cái gì cậu cũng có thế. Thảo nào em trai tớ coi cậu như anh trai."

"Cách nghĩ này của Tống Thanh không có vấn đề gì, tớ vẫn luôn coi em ấy như em trai ruột của mình."

"Vậy tớ...?"

Tống Thiền ngóc đầu lên từ phía trước ngăn bàn, chỉ vào mình.

Chung Linh Ngộ dừng một chút, giống như nghĩ đến điều gì đó, anh nói: "Không được."

"Cậu biết tớ đang nói gì sao? Chưa gì cậu đã nói là không được rồi."

Chung Linh Ngộ ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Tống Thiền.

Trong nháy mắt Tống Thiền trở nên hoảng loạn.

Trước mặt cô là Chung Linh Ngộ đang nhíu mày, anh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cô: "Tớ chỉ nói một lần thôi, tớ không muốn làm anh cậu, càng không muốn làm bố của cậu."

Sau đó anh nhìn gương mặt ngây ngô đầy vẻ sửng sốt của Tống Thiền, anh nở nụ cười không hề báo trước, giống như vừa rồi chỉ là đang đùa giỡn với cô thôi vậy.

"Nếu không, để người khác nghe thấy, bọn họ sẽ cảm thấy mối quan hệ của chúng ta sẽ loạn đến cỡ nào chứ."

Tống Thiền ngồi xổm trong góc lớp, cô cũng bật cười theo anh, nhưng trong lòng cô dường như có một loại cảm giác chột dạ khó tả.

Tâm hoảng ý loạn, nhốn nháo hoảng loạn... Là chữ loạn nào cơ chứ? Rất nhiều từ ngữ hiện lên trong đầu Tống Thiền.

Chung Linh Ngộ tiện tay lấy ra một cái bọc nhỏ như bao cát không biết từ đâu ra nhét vào tay Tống Thiền: "Bột dâu tây, buổi tối khi cậu uống sữa tươi có thể pha một túi vào, uống sẽ rất ngon."

Tống Thiền cầm lấy túi bột dâu tây, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm nóng bỏng của Chung Linh Ngộ bên ngoài túi bột.

"Được."

Tống Thiền nắm chặt túi bột dâu tây nho nhỏ vào trong lòng bàn tay, động tác như thể đang giấu đi điều gì đó.

Sau khi Tống Thiền đáp lại tiếng đồng ý này, Chung Linh Ngộ không nói thêm gì nữa, nhưng Tống Thiền vẫn duy trì tư thế đó, cũng không có động tác khác. Trong khoảnh khắc im lặng tưởng chừng như ngắn ngủi nhưng lại rất dài, Tống Thiền cảm giác như nhiệt độ trong không khí tăng cao, cô không dám cử động linh tinh, Chung Linh Ngộ thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Tống Thiền không dám nuốt nước miếng, không dám thở, một cảm giác tê cứng từ bắp chân truyền tới.

"Đi đường cẩn thận."

Chung Linh Ngộ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, Tống Thiền cũng như nhận được đặc xá.

Một giây trước khi chuông báo tan học vang lên, Tống Thiền nhanh chóng đeo cặp sách lên, một tay Chung Linh Ngộ cũng giúp cô nhấc một bên quai cặp để cho cô khoác vào.

"Vậy tớ đi đây, ngày mai gặp."

"Ừ, lúc nào tớ cũng chờ điện thoại của cậu."

Bạn nữ ngồi bàn sau vẫn luôn vùi đầu làm đề, hôm nay lần đầu tiên ngẩng đầu dậy ngẩn người một lúc, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô ấy ngây ngốc ôm mặt, có chút không xác định được có phải bản thân vừa bị bón cơm chó hay không.

Tống Thiền đi ra từ cửa trước, khi cô đi ngang qua cửa sau, không nhịn được nhìn về phía chỗ ngồi của mình một cái.

Sau khi Chung Linh Ngộ ngồi vào bàn, anh cầm lấy bài kiểm tra toán Tống Thiền đặt trên bệ cửa sổ, nghe Tống Thiền bởi vì một số môn đặc biệt kém mà bị gọi phụ huynh, anh không thể đổ trách nhiệm này cho người khác, anh phải giúp cô cẩn thận phân tích xem vấn đề nằm ở đâu.

Bầu trời đã tối mèm, nhưng ánh đèn vẫn còn đang sáng, Chung Linh Ngộ mặc đồng phục học sinh áo polo có cổ màu trắng, ngồi dựa vào bàn nhìn rất tập trung. Tống Thiền nhìn lớp vải ôm lấy hai bên bả vai của Chung Linh Ngộ, tấm lưng to khỏe lúc này duỗi ra, toát ra một loại trưởng thành hoàn toàn khác với những học sinh khác, nhưng trong nháy mắt lại khiến người ta bị mê hoặc bởi vẻ thành thục đó.

Bàn chân Tống Thiền bỗng cảm giác như nhũn cả ra, cô lập tức nhìn đi chỗ khác, hốt hoảng chạy xuống dưới lầu.

Trong phòng học lớp 11-1, tiếng đọc thuộc lòng vang lên, bọn họ đang đọc một bài văn xuôi cổ, bạn học Đổng Hiền Năng ngồi bàn trước giọng đọc trầm bổng, cậu ấy đọc rất truyền cảm.

Chung Linh Ngộ chống cằm, ngồi đó ngẩn người.

Không ai biết được, vào khoảnh khắc đột nhiên im lặng khi Chung Linh Ngộ với Tống Thiền ngồi xổm trước bàn học thì thầm với nhau kia, trong lòng Chung Linh Ngộ đã suy nghĩ gì.

"Có lẽ giống như, một cơn gió xuân bất ngờ thổi đến vào một buổi chiều nọ, đất đai sinh sôi, núi nghiêng biển dậy sóng, một thế giới đang run rẩy hiện lên trong tâm trí tôi. Trong giây phút đó, dường như đã có một giọt nước lạnh rơi trên mu bàn tay tôi."

Âm thanh đọc thuộc lòng giọng đọc đều đều nho nhỏ, dần hòa làm một với bối cảnh.

Anh đắm chìm trong khoảnh khắc rộn ràng này, nhớ lại lần đầu tiên bản thân rung động với Tống Thiền.

Vẫn là cảm giác thần kỳ không thể diễn tả bằng lời ấy, giống như cả người được dội một gáo nước lạnh sảng khoái, một trải nghiệm ly kỳ mà chỉ bản thân anh mới có thể hiểu được.

Đêm tối ập đến rất nhanh, chẳng mấy chốc cả trường đều bị bao phủ trong một lớp sương mù mông lung.

Phía sau phòng thiết bị của trường có một bức tường rất cao, được xây theo hình dốc như sườn núi và được bao phủ bởi cây thường xuân xanh.

Một đám cây thường xuân bị thứ gì đó làm phiền, nhìn chung quanh chỉ thấy một bóng đen.

Trong không khí thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hút rột rột, sau đó tôi nhìn xung quanh thì thấy một bóng đen khác đang ngồi xổm bên vệt đất, co ro thành một quả bóng nhỏ.

Những ngọn đèn đường của trường lần lượt sáng lên, vào giây phút bóng tối trên sườn dốc sà xuống, ánh sáng cuối cùng cũng chạm tới đỉnh dốc.

Chung Hinh giật mình vì ánh sáng bất ngờ ập tới, cô vội quay lại.

Nhưng những gì cô thấy chỉ là một cái bóng đen to lớn, giống như một con dơi hung ác, lao xuống phía cô.

"Mau tránh ra!"

"A a a a!"

Chung Hinh dùng cả hai tay và hai chân bò sang một bên, mắt thấy Tạ Tinh Hiếu lao xuống, cuối cùng đạp vào hộp mì ăn liền Chung Hinh để lại kia, hộp mì bị xẻ dọc một đường tiêu chuẩn.

Trái tim Chung Hinh chợt thắt lại, cô muốn khóc quá, vội vàng đi tới bên cạnh Tạ Tinh Hiếu, giơ hai tay lên quỳ xuống: "Á! Mì chua cay của tôi mới làm xong!"

Cô không thể chấp nhận được, cầm hộp mì chua cay lên: "Sao cậu dẫm bẹp nó rồi, cậu dẫm bẹp hộp mì rồi!"

Tạ Tinh Hiếu nhéo nhéo phần gân đang căng cứng đau nhức ở bắp đùi của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có thấy bên cạnh hộp mì chua cay chết tiệt của cậu còn có người không?"

Chung Hinh nhìn Tạ Tinh Hiếu: "Cảm ơn cậu nhắc nhở, hiện tại tôi đã nhìn thấy."

Tạ Tinh Hiếu: "Vậy cậu có thể giúp cậu ta một tay được không?"

Chung Hinh đau lòng đặt hộp mì chua cay lép xẹp của mình xuống, đi tới bên cạnh Tạ Tinh Hiếu.

Nhưng cô không đỡ Tạ Tinh Hiếu lên, mà nhìn kỹ mặt cậu một lúc lâu.

Tạ Tinh Hiếu nhíu mày: "Cậu làm gì đấy?"

Chung Hinh nghiêng đầu, vươn tay ra, đầu ngón tay cô chạm vào cổ Tạ Tinh Hiếu.

Tạ Tinh Hiếu bị dọa run lên một cái, linh hồn trong cơ thể rung chuyển dữ dội, cậu không thể tin được trợn trừng hai mắt, ngơ ngác nhìn Chung Hinh.

Ở khoảng cách gần cô, đôi mắt đó đẹp một cách lạ thường.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, thời gian như ngừng lại, cậu nghe thấy Chung Hinh bình tĩnh nói: "Trên cổ cậu có một con sâu."

"Sâu gì cơ?"

"Con đỉa đó."

Sau khi bộ não của Tạ Tinh Hiếu xử lý xong thông tin này, nó lập tức rơi vào trạng thái tắt máy.

Cậu hoàn toàn hôn mê.

Cái kiểu mà hôn mê bất tỉnh nhân sự.

--------------------

Rất nhiều năm về trước, đối với Chung Linh Ngộ, cảm giác khi rung động trước Tống Thiền giống như một giọt nước lành lạnh rơi xuống mu bàn tay.

Rất nhiều năm sau, đối với Tống Thiền, cảm giác khi gặp được Chung Linh Ngộ giống như nguồn cảm hứng đi vào lòng nhà văn.

Bình Luận (0)
Comment