Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 18

Trong lòng Tống Thiền có chút bồn chồn.

Từ cơ sở dạy kèm trở về, dọc đường cô luôn quan sát biểu cảm của Mạnh Miên, sợ mẹ sẽ hỏi đến chuyện ở trường.

Mạnh Miên là một người phụ nữ có tư tưởng rất truyền thống, bà luôn quản thúc con cái rất nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không hiểu được chuyện gì mới xảy ra trên hàng lang lớp học buổi chiều nay, khả năng cao là Tống Thiền sẽ phải đối mặt với buổi tra hỏi của Mạnh Miên ngay khi vừa về đến nhà.

Tống Thiền cuống cuồng soạn rất nhiều bản thảo, nhưng vừa về đến nhà, Mạnh Miên không nói gì, vẻ mặt mệt mỏi để đồ xuống, chuẩn bị trở về phòng.

Tống Thiền có chút bối rối, vội vàng gọi Mạnh Miên lại: "Mẹ ơi!"

Mạnh Miên quay người lại, mí mắt nặng trĩu: "Ừm?"

Tống Thiền thấy mẹ dường như không định chất vấn mình, cô ôm tâm trạng thấp thỏm lắc đầu: "Mẹ đi nghỉ sớm một chút."

Mạnh Miên trở về phòng, đóng cửa lại, ngoài phòng khách chỉ còn một mình Tống Thiền.

Cô đứng tại chỗ, thậm chí quên bỏ cặp sách xuống, khó hiểu nhìn về phía phòng ngủ của mẹ.

Tống Thanh cúi người lom khom nhẹ nhàng mở cửa ra, như một tên trộm len lén chạy đến sau lưng Tống Thiền, dọa cô giật mình.

Tống Thiền quay đầu lại, nhéo lỗ tai em trai, làm cậu đau đến mức kêu "Ai Da" loạn xạ cả lên.

Tiếng động lớn, Tống Thiền vội vàng ra hiệu bảo Tống Thanh đừng hét nữa, sau đó kéo Tống Thanh đã im lặng vào trong phòng mình.

Tống Thanh nhìn cặp sách trên vai Tống Thiền rồi hỏi: "Về nhà rồi chị còn đeo cái cặp nặng như thế làm gì." Cậu vừa nói vừa giúp cô đỡ cặp sách xuống, sau đó cảm thấy cặp sách hôm nay khác mọi ngày, cậu ngạc nhiên nói: "Cuối tuần nào chị đều tiếc nuối như thể không chuyển được toàn bộ sách trong ngăn bàn về nhà, sao mà hôm nay cặp chị nhẹ thế?"

Tống Thiền xoa đầu gối đau nhức, hôm nay cô đi theo Mạnh Miên đến các trung tâm dạy kèm, hỏi rất nhiều thứ này kia kia nọ, hai mẹ con bọn họ đã đi bộ qua rất nhiều con đường: "Là do bạn học Chung giúp chị dọn cặp sách đó."

Tống Thanh vui vẻ ra mặt: "Hóa ra là anh ấy làm ạ, thảo nào, đúng là đầu óc thông minh có khác, anh ấy còn biết thu dọn sắp xếp nữa, sau này anh ấy sẽ trở thành một người dịu dàng lo toan việc nhà."

Tống Thiền cho cậu em một ánh mắt nhạo báng: "Tiếng anh này em gọi thân thiết như thế, bạn học Chung người ta có nhận em làm em trai cậu ấy à?"

Tống Thanh bày trò vô liêm sỉ: "Nếu như Chung Linh Ngộ không nhận em, vậy Tống Thiền chị lấy anh ấy rồi, nhất định phải giúp thằng em trai đáng thương của chị có thể gọi được tiếng anh này nhé, ai bảo anh ấy làm cho em hiểu lầm."

Tống Thiền giả vờ muốn đánh cậu, cô vừa hoảng sợ vừa tức giận, dứt khoát mỉa mai ngược lại: "Lời này của em đi mà nói trước mặt người ta ấy!"

Tống Thanh giơ tay lên bảo vệ đầu, "Không phải tại em thấy chị không vui nên muốn chọc chị vui à, sao chị lại tức giận rồi."

Mặc dù ở mọi phương diện Tống Thanh là một thẳng nam, nhưng có lẽ là vì hai người bọn họ là sinh đôi, nên cậu rất nhạy cảm với cảm xúc của chị mình."

Cậu giống như con chó nhỏ ngoan ngoãn, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thiền làm nũng, "Sao thế ạ, sao chị không vui thế, mẹ mắng chị à?"

Hôm nay khi Tống Thanh nghe nói Mạnh Miên đến trường, cậu lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện lớn, bước chân vội vàng không ngừng chạy qua sân trường để can ngăn mẹ, khi đến được hiện trường quả nhiên nhìn thấy Mạnh Miên mặt đỏ đến tận cả cổ luôn rồi.

Vẻ mặt Tống Thiền càng trông như đưa đám: "Nếu như mẹ mắng chị thì đã tốt, nhưng hôm nay sau khi đi mấy cơ sở dạy kèm mẹ không hề nói chị một câu nào."

Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh bóng lưng nặng nề không chịu nổi của Mạnh Miên khi quay người bước vào phòng, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã khó tả.

Tống Thanh: “Vậy chuyện này đúng là rất kỳ lạ." Cậu sờ sờ cằm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì em?”

Tống Thiền nghe vậy thì khó hiểu: "Liên quan gì đến em?"

Tống Thanh: "Không phải lúc mẹ đến trường đã gặp bạn học Chung sao?"

Tống Thiền: "Đúng vậy."

Tống Thanh: "Sau đó anh ấy còn gọi một tiếng mẹ nữa."

Tống Thiền: "Đúng là có chuyện này."

Tống Thanh: "Cho nên là mẹ cảm thấy em đã mang về cho gia đình một người anh trai đáng tin cậy!"

Tống Thiền: "Hả?"

Tống Thanh: "Người anh trai đáng tin cậy hay là cây thần tài." Sau đó cậu giơ hai tay lên cao, không cẩn thận để lộ một chút cái bụng mỡ nhỏ đang run lên, cậu bắt chước làm một cái cây, một cái cây phủ đầy lá vàng, xào xạc xào xạc, "Chị nghe thấy tiếng lá vàng không? Người phụ nữ yêu tiền như mạng như mẹ chúng ta, sao có thể từ chối được!"

Tống Thiền: "..."

Tống Thanh: "Mặc dù thành tích của con gái không tốt, nhưng con trai lại hiểu chuyện từ sớm!"

Tống Thiền cho Tống Thanh một cái tát bốp lăn ra sàn nhà, Tống Thanh bị đánh la oai oái, liên tục xin tha mạng.

Suy cho cùng sức mạnh huyết thống chị em khiến cô cuối cùng vẫn không thể đè ép đến cùng được.

Tống Thanh đúng là rất nhạy cảm với cảm xúc của chị gái, nhưng cậu cũng cực kỳ giỏi trong việc chọc tức chị gái.

Khi Tống Thanh đang co ro trên mặt đất la hét bản thân bị oan thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Thanh thấy vậy vội vàng ra mở cửa, cậu thấy Chung Hinh Chung Thừa đứng ở bên ngoài thì lập tức lao tới ôm lấy hai người bọn họ, tố cáo Tống Thiền bạo hành cậu, liên tục than thở cậu không thể sống tiếp trong cái nhà này nữa!

Mặc dù Chung Hinh Chung Thừa cười vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt bọn họ sẽ thấy có cả mấy phần ngạc nhiên.

Trong trí nhớ của bọn họ, cậu và mẹ sống chung với nhau rất kiểu mẫu, theo kiểu khá hài hòa. Cậu Tống Thanh luôn dành sự tôn trọng đặc biệt cho Tống Thiền, Tống Thiền cũng vô cùng yêu thương người em trai này, thỉnh thoảng Tống Thanh phạm sai lầm, trên mặt Tống Thiền cũng chỉ có vẻ tha thứ.

Hôm nay bọn họ mới biết, hóa ra mẹ và cậu cũng đánh nhau từ nhỏ đến lớn.

Tống Thanh thấy không có ai để ý đến mình, cậu tức giận dậm chân, "Thật sự không có ai ý định dỗ tớ luôn đó hả? Một bát mì dầu hành là có thể dỗ dành kẻ hèn mọn đáng yêu này, mấy cậu cũng đâu thua thiệt gì."

Chung Hinh nhìn xung quanh, không thấy Mạnh Miên, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, "Dì ở bên trong ạ?"

Tống Thiền gật đầu.

Cô còn chưa kịp nói có thể tâm trạng Mạnh Miên không được tốt cho lắm, thì cô chỉ thấy Chung Hinh đã mở cửa và bay vào như một con chim non hoạt bát mà không chút đắn đo.

"Dì ơi!" Cô ấy gọi một tiếng ngọt lịm, nhào tới ôm lấy Mạnh Miên, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà, "Sao dì ngồi một mình trong phòng thế ạ, không mở cả đèn, dì đang suy nghĩ gì thế, dì mau ra ngoài xem cháu mang cái gì đến cho dì nè! Ta da, một hộp kem dưỡng tay thơm ngát, kem dưỡng tay này có hiệu quả tốt lắm ạ, để cháu thoa lên cho dì xem!"

Chung Hinh liên tục nói rất nhiều làm cho Mạnh Miên choáng váng đầu óc.

Chung Thừa đi theo phía sau mở đèn lên, đi tới chậm rãi nói: "Sau khi tan học bọn cháu tới trung tâm thương mại, thấy một nhãn hàng đang giảm giá, Chung Hinh nói nhãn hàng này chưa bao giờ giảm giá nên em ấy mua rất nhiều món. Kem dưỡng da này thật sự rất tốt."

Công việc của Mạnh Miên phải dùng đến tay nhiều, da tay quanh năm đều ở trong tình trạng không được bảo dưỡng, bà lại tiết kiệm thành thói quen, kem dưỡng da tay tốt một chút thì lại không nỡ mua, lọ kem Chung Hinh đưa cho bà vừa thoa lên đã thấy chất kem rất dễ chịu, mùi hương cũng nhẹ, nhưng cho dù thích đến thế nào đi chăng nữa bà cũng không thể nhận được, nên vội vàng từ chối.

"Dì dùng đồ tốt như vậy phí lắm, Hinh Hinh giữ lại dùng đi."

Chung Hinh mím môi: "Dì không thích ạ? Buồn quá đi mất. Đều tại anh đó Chung Thừa, em đã nói nên chọn loại có mùi chanh kia rồi mà."

Chung Thừa: "Anh bảo em chọn loại này bao giờ, tại sao chọn sai rồi lại thành trách nhiệm của anh?" Cậu nói xong mỉm cười nhìn về phía Mạnh Miên, "Dì ơi, hay là dì xem đồ của cháu đi ạ, cháu cũng mua quà cho dì."

Cậu vừa nói vừa lấy ra một đôi giày đế bệt bằng da bê, kiểu dáng đế thấp, chất liệu mềm mại. Mạnh Miên còn chưa kịp phản ứng, Chung Thừa đã giúp bà xỏ giày vào, bà nhận ra kích cỡ đôi giày này vừa vặn đến bất ngờ.

Chung Hinh ở bên cạnh không vui: "Dì ơi, dì thích quà của Chung Thừa mà không thích quà của cháu."

Mạnh Miên sửng sốt.

Chung Thừa nhíu mày, "Chung Hinh, em đừng có mà ở đây giở thói kỳ quặc đó."

Mạnh Miên vội vàng đứng ra giữa hai anh em, bà thật sự hoảng hốt: "Hai đứa đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, dì nhận hết là được chứ gì!"

Mạnh Miên đúng là có yêu thích chút lợi lộc nhỏ này, nhưng tuyệt đối chưa đến nỗi tham lam, quà của Chung Hinh Chung Thừa đối với bà thật sự rất quý trọng, nhưng nếu là quà của người khác, cho dù thế nào bà cũng sẽ không nhận. Cũng không biết vì sao, món đồ gì đến từ tay Chung Hinh Chung Thừa đều khiến Mạnh Miên có loại cảm giác kích động như trúng được giải thưởng lớn, đầu óc vui mừng đến choáng váng.

Nên khi hai người bắt đầu tranh cãi về vấn đề này, Mạnh Miên không thể chống đỡ được, sẽ lập tức đầu hàng ngay.

Chung Hinh Chung Thừa chớp chớp mắt mấy cái, mỉm cười nhìn nhau.

Mạnh Miên chợt hiểu ra, "Hai đứa hùa nhau diễn cho dì xem à!"

Chung Hinh tỏ ra chột dạ khi bị bắt bài, cô ấy vừa cười vừa sát lại gần, thân mật dán lên má Mạnh Miên.

Thậm chí khí thế giương oai tỏ vẻ tức giận của Mạnh Miên cũng biến mất không còn một mống.

Tống Thanh và Tống Thiền đứng ở phòng khách há hốc miệng.

Tống Thiền nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu được, "Lần này Chung Hinh Chung Thừa đã dỗ được tính tình nóng nảy của mẹ rồi, hai anh em nhà này tính toán đi nước cờ gì đây?"

Tống Thiền dường như không nghe thấy những lời than thở của Tống Thanh.

Bỏ qua tất cả căn cứ thực tế, cô rất hiểu Mạnh Miên, mẹ cô luôn xấu tính và cảnh giác với người ngoài, ngoại trừ để đạt được lợi ích, mẹ chưa bao giờ dễ dàng thể hiện thiện ý với người khác, nhưng mẹ lại yêu thương và bao dung anh em sinh đôi Chung Thừa Chung Hinh hơn bất kỳ ai khác, mà bọn họ chỉ là những người mới gặp vài lần.

Loại tình yêu này của Mạnh Miên, dường như là phản ứng của người trưởng bối trong nhà, yêu thương chăm sóc đối với con cháu.

Giờ phút này Tống Thiền chỉ cảm thấy huyết thống thật sự sẽ không bao giờ lừa người, cho dù thời gian và không gian đặt nhầm chỗ, con người vẫn theo bản tính vốn có mà bộc lộ cảm xúc trong vô thức. Ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu ngày càng không có cách nào có thể nghi ngờ mối quan hệ của Chung Hinh Chung Thừa với bản thân mình.

Buổi tối, Chung Hinh ở trong căn phòng đi thuê bật điều hòa mát lạnh, ấn nút bật ghế ra thành ghế sô pha, sau đó canh đặt góc máy chiếu rồi qua rủ Tống Thiền và Mạnh Miên qua nhà xem phim.

Căn nhà Chung Hinh Chung Thừa thuê nằm đối diện nhà Tống Thiền, cách nhau rất gần, nếu muốn về nhà ngủ cũng được, không thì nằm ngủ ở ghế sô pha cũng rất ổn.

Lúc chọn phim, Chung Hinh và Chung Thừa bất đồng ý kiến, Tống Thiền và Tống Thanh cũng cãi nhau ầm ĩ, Mạnh Miên ngồi ở chính giữa ghế sô pha, nhìn cảnh tượng trước mắt mà há hốc cả miệng.

Cuối cùng gần đến nửa đêm mới chọn được một bộ phim dân tộc hồi hộp giật gân lạnh lẽo, Mạnh Miên bảo sợ nên bốn đứa trẻ xúm lại quanh bà, đứa ôm cánh tay đứa ôm chân bà, tuyên bố sẽ bảo vệ bà.

Mạnh Miên chưa bao giờ cảm thấy trong đời mình có khoảnh khắc nào hạnh phúc như bây giờ.

Rạng sáng, một đám mây mưa bụi kéo đến thành phố, làn sương mù mờ ảo bao trùm lên những ánh đèn neon lập lòe của thành phố.

Mọi người đều nói xem phim xong đói, Chung Hinh xung phong nhận việc vào bếp nấu mỳ tôm.

Cô ấy đã đặc biệt mua riêng loại mỳ ăn liền phô mai cay Tống Thiền thích ăn nhất, cắt vài gói ra rồi bỏ mỳ vào trong nồi.

Khi nước trong nồi đun mỳ sôi phát ra tiếng "ùng ục", Chung Thừa bỏ cải thìa đã rửa sạch vào trong nồi.

"Lúc nãy bà ngoại nói với anh, ngày mai nhà bà cô sẽ đến."

Bà cô mà Chung Thừa nhắc đến là nhà bác cả của Tống Thiền.

Chung Hinh: "Nhưng không phải bà ngoại nói cuối tuần sẽ ăn cơm với chúng ta à?"

Chung Thừa: "Ý của bà ngoại là, nếu như chúng ta không ngại có thể ăn cơm với mọi người."

Chung Hinh: "Vậy thì ăn chung đi, tất nhiên là em không ngại rồi. Ta lại không sợ bác cả. Nếu như bà cô và đám chị họ dám làm mẹ khó chịu, em nhất định sẽ khiến cho bọn họ khó chịu hơn gấp nhiều lần."

Chung Hinh nhớ đến cách cư xử của Chu Văn Huyên đối với Tống Thiền trong nhà hàng lần trước, cảm thấy cơn giận vẫn còn chưa tiêu tan, cô ấy còn muốn phô trương bản lĩnh của mình lần nữa.

Chung Thừa từ chối cho ý kiến: "Vậy còn bố thì sao?"

Chung Hinh: "Bố thì sao ạ?"

Chung Thừa nhìn cô em gái não cá vàng này, chắc chắn lại quên mất tiêu rồi: "Bố nói cuối tuần sẽ đến xem chỗ ở của chúng ta."

Chung Hinh: "Em đồng ý rồi à?"

Chung Thừa: "Em đồng ý rồi. Hơn nữa còn chưa nói với bố chuyện sẽ qua nhà bà ngoại ăn cơm."

Dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi cũng có thể đoán được cảnh tượng ngày mai Chung Linh Ngộ đến đây sẽ như thế nào.

Hai bàn tay trắng, nghênh ngang đi tới nhà mẹ vợ tương lai.

Bị mẹ vợ tra khảo, đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của bố vợ vừa đi công tác về, còn có cả gia đình phiền phức của bác cả nhà họ Tống đến làm loạn...

Nghĩ đến đây, Chung Hinh che miệng lại: "Chung Thừa, hình như em không cẩn thận đã đào cho bố một cái hố rồi."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ số đáng sợ khi đi gặp mẹ vợ: 1%

Chỉ số đáng sợ khi đi gặp mẹ vợ với hai bàn tay trắng: 100%

Chỉ số đáng sợ khi bị bắt yêu sớm, tùy tiện gọi mẹ, lại còn đi gặp mẹ vợ với hai bàn tay trắng: 1000%

Bình Luận (0)
Comment