Cách mà cả nhà bác cả chế nhạo gia đình nhà họ Tống đơn giản mà thô bạo, cách Chung Linh Ngộ phản kích cũng không cần quanh co lòng vòng.
Những lời đó của Chu Văn Huyên nói khi ở dưới lầu, Chung Linh Ngộ nghe rất rõ, lúc đó anh cuối cùng càng cảm nhận được sâu sắc hơn, đây là những ác ý mà Tống Thiền phải chịu đựng hết lần này đến lần khác. Nhưng Tống Thiền từ đầu đến cuối lại không thể thoát ra khỏi những lời ác ý đó, dần dần cô trở nên khép kín và rồi tự ti về chính mình.
Cho dù anh có là người đàn ông phong độ đến thế nào, thì cũng không thể nào ngồi yên không để ý đến được.
Chiếc Rolls-Royce của Chung Linh Ngộ đỗ cách khu dân cư không xa, giống như một tòa tháp trấn yêu, chế ngự một nhà toàn yêu tinh của bác cả.
Kết quả là trên bàn ăn hôm nay hiện lên một khung cảnh gia đình hòa thuận, cô từ cháu hiếu.
Chỉ thấy bác trai cả mở đầu câu chuyện, ông ta gắp một miếng cá chua ngọt bỏ vào trong miệng, ra vẻ như say mê món ngon thần tiên: "Con cá này ngon đấy, trước đó anh nhìn nhầm, ăn vào trong miệng mới cảm nhận được vị ngon của nó, công thức pha dấm đường này bắt cơm ghê, nào, xới thêm cơm cho bác!"
Ông ta xúc mấy thìa cơm, rồi ợ một tiếng.
"Đúng rồi, cụ thể thì nhà cháu buôn bán cái gì?"
Chung Linh Ngộ đặt đĩa thịt viên sốt dầu hào xuống trước mặt Tống Thanh đang ăn ngấu nghiến.
"Cửa hàng nhà cháu ở đường Ngọc Minh, ngay ngã tư đi vào."
Bác trai cả theo bản năng bật cười: "Đường Ngọc Minh á hả ha ha ha, ở trên đường đó không chỉ có một..." Sau đó dường như ông ta dần phản ứng lại kịp: "Cháu họ Chung à?"
Chung Linh Ngộ gật đầu mỉm cười: "Vâng, bố của cháu là Chung Kỳ Vân."
Bác trai cả nuốt một ngụm nước bọt, như thể có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, ông ta thu lại những lời nịnh nọt vào trong hồ lô bảo của mình.
Vị Phật trước mặt này có vẻ rất lớn đó nha.
Nhưng bác gái cả của Tống Thiền hoàn toàn không thể nhìn ra được con đường khác trong đó, chỉ cảm thấy bản thân khó có được mối quan hệ như này nên phải nắm bắt thật tốt mới được.
Bác gái cả hoàn toàn không nhìn thấy bác trai cả đang liều mạng đánh mắt ra hiệu.
"Linh Ngộ, trước đó không phải cháu ở nước ngoài sao? Thế nào lại bất chợt trở về nước thế?"
Chung Linh Ngộ lễ phép cười đáp lại: "Bởi vì cháu muốn."
"Vậy cháu đang theo học ở trường trung học Lộ Hoa, chung trường với Chu Văn Huyên nhà bác luôn đó, khéo thật đấy." Bác gái cả thân thiết vuốt ve tóc con gái, "Chu Văn Huyên nhà bác nổi tiếng lắm, chắc cháu đã từng nghe nói về con bé đúng không?"
Chung Linh Ngộ nói: "Cháu chưa từng nghe qua."
Bác gái cả nói tiếp: "Cháu không nên chỉ tập trung vào học hành như thế đâu, còn phải quan tâm đến thế giới bên ngoài nữa chứ? Trong mắt Tống Thiền chỉ biết có mỗi học với học, cháu nhìn xem con bé ngốc nghếch thế nào rồi, cái gì cũng không hiểu."
Chung Linh Ngộ đặt đũa xuống, mỉm cười.
"Nhiệm vụ của học sinh là học tập. Bác cho rằng một học sinh phải chú ý đến thế giới bên ngoài như thế nào? Để quan tâm đến thế giới bên ngoài thì có rất nhiều cách, ví dụ như con gái bác có xem tin tức không? Có quan tâm đến sự kiện quốc gia không? Cậu ta có biết tỷ giá hối đoái hôm nay là bao nhiêu không? GDP bình quân đầu người của nước ta đã thay đổi như thế nào so với năm ngoái? Chi phí khoan một cái giếng ở một khu vực đang thiếu nước nghiêm trọng là bao nhiêu? Để có thể giúp một huyện thật sự thoát nghèo thì cần phải nỗ lực đến thế nào? Nếu như con gái bác biết được những thứ này mới có thể nói là quan tâm đến thế giới bên ngoài."
Về khoản giáo dục con cái và giảng đạo lý thì không ai có thể hơn được ngài Chung cả, khi anh nổi nóng đến cả bố mẹ vợ anh còn dám thuyết giảng, vậy mà ngay cả họ hàng nhà họ Tống cũng dám đánh giá Tống Thiền cái gì cũng không hiểu?
Những lời này của anh nói ra đã coi là đã kiêng kỵ lắm rồi, ít nhất giọng điệu của anh gần như là ôn hòa, không nhanh không chậm, nghe loáng thoáng thì nội dung cũng chỉ như một cơn gió xuân.
Chung Hinh với Chung Thừa thì lại đang nơm nớp lo sợ.
Người ngoài có thể nghe không hiểu, nhưng bọn họ còn nghe không hiểu sao, bố đang rất tức giận, có thể nói là giận đến mức không kiềm chế được rồi.
Nhưng theo quan sát của bọn họ, tin tốt là Mạnh Miên và Tống Chấn dường như không nghe thấy, sau khi uống hai ly rượu cao lương, nụ cười trên môi Tống Chấn càng rạng rỡ hơn, cực kỳ hài lòng nhìn Chung Linh Ngộ -- có khi ông bà còn đang nghĩ Chung Linh Ngộ hiểu biết rất nhiều.
Còn về phía đương sự thì hoàn toàn khác.
Bác gái cả tỏ vẻ không vui, bà ta không phục lẩm bẩm: "Con gái nhà ai mà lại biết những thứ này?"
Chung Hinh giơ tay lên: "Tỷ giá đối hoái của nhân dân tệ so với đô la Mỹ hôm nay là 1 đô la bằng 6.4523 tệ, và GDP bình quân đầu người của đất nước ta đã tăng 6% so với năm ngoái."
Bác gái cả: "Giáo dục của nhà họ Chung các cháu tất nhiên phải khác với những người bình thường như chúng ta.”
Tống Thiền: "Tiêu chuẩn để một huyện thoát nghèo là tỷ lệ nghèo đó của huyện đó phải thấp hơn 3%, cái này chị họ không biết sao ạ?"
Lần này không chỉ một nhà bác cả á khẩu không nói nên lời, mà ngay cả Mạnh Miên và Tống Chấn cũng ngạc nhiên.
Chuyện bọn họ không hề hay biết là con gái thế mà lại biết những thứ này.
Tống Thanh: "Ơ, mọi người không biết nhà ăn của trường bọn con mỗi tối đều phát bản tin tức sao? Hầu như học sinh này cũng đều vừa ăn vừa xem, nhưng con chưa bao giờ nhìn thấy chị họ ngồi xem hết á."
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được bác gái cả nghiến sắp mòn cả răng.
Nụ cười trên môi Chung Linh Ngộ càng thêm sâu, nước chảy mây trôi, rất có cảm giác việc xong xuôi thì rút lui, giọng điệu của anh vẫn ôn hòa như thường: "Bác ăn cơm đi."
Bác gái cả và bác trai cả vội vàng bước xuống bậc thang được cho: "À, được được được, cháu cũng ăn đi! Mọi người ăn cơm nào! Ha ha ha."
Sau đó nhà bác cả ăn nói đều rất đàng hoàng nghiêm chỉnh.
Đến tám giờ tối nhà bác cả rời đi.
Tống Thiền đang rửa bát ở trong bếp thì chị họ Chu Văn Huyên tìm tới.
"Sao chị vẫn chưa về?"
"Đi ngay bây giờ."
"À."
Tống Thiền đáp với giọng điệu lạnh nhạt.
Một lúc sau, Chu Văn Huyên nhích lại gần.
"Cái đó... Tống Thiền à, chị muốn nói..."
"Chị muốn nói cái gì? Đừng ấp a ấp úng nữa, chị nói nhanh đi."
"Chuyện hôm nay em làm bẩn váy của chị, chị không trách em đâu, coi như là chuyện hiểu nhầm thôi, chúng ta làm hòa rồi nhé."
Chị ta nói xong, vui vẻ rời đi.
"Chu Văn Huyên, chị đứng lại."
Tống Thiền đặt bát trong tay xuống, sau đó tắt vòi nước bồn rửa bát đang chảy rào rào, căn bếp đột nhiên im lặng như tờ.
Chu Văn Huyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thiền, có hơi lo sợ hai bả vai rụt lại: "Em muốn làm gì?"
Tống Thiền lắc đầu: "Em không muốn làm gì hết."
Cô hít một hơi thật sâu.
"Chu Văn Huyên, những lời chị nói với em dưới lầu ngày hôm nay vẫn còn in sâu trong tâm trí em."
"Tống Thiền à, đó là do chị tức giận nên mới nói vậy, em đừng cho là thật nhé."
"Công viên giải trí, nhà hàng Trung Hoa, và mỗi lần chúng ta gặp mặt trước đó, sự cô lập, chế giễu, mỉa mai, sỉ nhục của chị đều rõ mồn một ngay trước mắt."
Chu Văn Huyên há hốc miệng một lúc vẫn không nói ra được câu gì.
Tống Thiền đến gần chị ta hơn.
"Trong ấn tượng của em, chị kiêu căng vô lễ không coi ai ra gì, em chỉ nghĩ là do điều kiện gia đình chị quá tốt nên mới nuôi dưỡng chị có tính cách đáng ghét như này. Em nghĩ đợi đến khi chúng ta trưởng thành, hiểu được ý nghĩa của người thân trong một gia đình, chị sẽ hiểu chuyện hơn, đối xử với em gái và em trai sẽ không như vậy nữa."
"Cho đến khi em được chứng kiến giây phút chị nhìn thấy Chung Linh Ngộ, chị lập tức thay đổi."
"Vẻ sợ hãi rụt rè, dè dặt thấp thỏm, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí, cân nhắc từng lời ăn tiếng nói của mình với nụ cười vô cùng giả tạo đó."
"Em bỗng hiểu ra rằng không phải là chị không hiểu đạo lý hay cách đối nhân xử thế, mà là cách đối xử giữa người với người của chị là dựa vào cấp bậc giai cấp của họ, sự lễ phép khéo léo của chị, chỉ được thể hiện với những người giàu có và địa vị xuất sắc hơn chị."
"Chu Văn Huyên, không phải chị không hiểu chuyện, mà là chị nịnh nọt, ỷ thế bắt nạt người khác. Người nào thấp kém hơn chị một chút, kể cả khi người đó không phải ai khác mà là người họ hàng thân thích của chị, chị vẫn sẽ dùng ngôn từ ác độc để sỉ nhục họ, thậm chí là thủ đoạn đê hèn để làm họ tổn thương, lúc họ yêu thương chị đến gần chị thì chị cô lập họ, khi đối diện với chuyện khốn đốn thì chị lại ích kỷ đẩy họ ra làm vật chống đỡ!"
Mặt Chu Văn Huyên trắng bệch, cô ta chống vào bếp lò phía sau lưng suýt chút nữa ngã xuống.
Cô ta chưa từng thấy một Tống Thiền đáng sợ như vậy.
"Chu Văn Huyên à, thì ra người như chị cũng có lòng tự trọng cơ đấy! Chị thậm chí còn không biết được Chung Linh Ngộ có nghe thấy những lời ác độc đó phát ra từ miệng của chị không, nhưng chị đã biến thành chú chim non sợ hãi. Trước giờ chị vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, thế mà lúc nãy trên bàn ăn chị không dám gắp một miếng cá nào! Hôm nay em thật sự đã nhìn thấy rõ con người của chị rồi, chị thật buồn cười! Thế nào mà đến tận hôm nay em mới nhìn ra được chị vốn là người như vậy!"
Hai chân Chu Văn Huyên run run, cô ta sắp oà khóc đến nơi, giọng run rẩy đến khó tin: "Xin, xin lỗi Tống Thiền, chị, chị..."
Cô ta run rẩy đến mức không nói được lời nào, quay người bỏ chạy thật nhanh.
Sau khi Chu Văn Huyên rời đi một lúc lâu, Tống Thiền vẫn đứng đó hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cô cũng có cảm giác buông bỏ tất cả.
Tan thành mây khói.
Cô chưa bao giờ chất vấn người khác với giọng điệu cả vú lấp miệng em như vậy, hôm nay khi cô nói ra những lời này bản thân cô cũng rất mệt mỏi, cô không thích hợp làm những chuyện như vậy. Cô thật sự hy vọng sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như thế này nữa.
Tống Thiền đi ra ngoài phòng khách.
Trong nhà không có ai, mọi người đều đã ra ngoài tiễn khách.
Cô ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc, sau đó xách túi rác đi ra ngoài vứt.
Sau khi cánh cửa đóng lại, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, có ba cái đầu thò ra.
Chung Hinh: "Mẹ uy vũ quá đi!"
Chung Thừa: "Từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ thấy mẹ tức giận cả."
Chung Linh Ngộ đẩy hai người đi ra: "Mấy đứa nhanh về nhà đi, trước khi mẹ các con quay lại nhìn thấy."
Vừa rồi Chung Linh Ngộ thấy tình hình không ổn, anh nhanh tay lẹ mắt kéo hai đứa nhỏ đang định nghe lén vào trong phòng ngủ, rồi bản thân cũng trốn vào trong đó, chờ đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi mới dám ra ngoài.
Chung Linh Ngộ nhớ lại chuyện diễn ra trong phòng bếp, từ tận sâu trong đáy lòng anh thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Áp lực trước đó mà Tống Thiền phải chịu đựng cuối cùng đã được giải tỏa, đây thật sự là một chuyện tốt.
Quá rõ ràng đi, sự xuất hiện lúc đó của Chung Linh Ngộ đã khiến cho Tống Thiền nhìn thấy được sự tương phản của Chu Văn Huyên, từ đó nhận ra được sự thật của vấn đề cũng như bản chất con người bên trong của Chu Văn Huyên.
Tống Thiền triệt để thất vọng với tình chị em này, và cô sắp hoàn toàn được giải thoát.
Trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện đang chiếu hình ảnh người dẫn chương trình dự báo thời tiết cho biết trời sẽ mưa, nhắc nhở người dân nhớ mang theo ô.
Cô ấy vừa dứt lời chưa được bao lâu thì trời đã đổ cơn mưa lớn.
Tống Thiền lấy tay che mắt, vội vàng chạy lại dưới hiên hành lang để tránh mưa.
Cô ngồi trên bậc thang nhìn cơn mưa làm nhòe màu sắc của đèn neon, bất giác cứ nhìn vậy mà ngẩn người.
Thần kỳ thật đấy, sao lúc nãy mình có đủ dũng khí để nói ra những lời đó nhỉ?
Cô cắn ngón tay ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân nói rất ổn, lưu loát, không bị lắp bắp.
Hạt mưa lạnh theo cơn gió tạt vào, Tống Thiền khép chân lại, dịch lên mấy bậc thang cao hơn.
Cô chống cằm rồi lại rơi vào trạng thái đờ người ra, bóng dáng của Chung Linh Ngộ bỗng lướt qua trong đầu cô.
Bóng lưng anh bận rộn trong phòng bếp, dáng vẻ khi anh bênh vực cô, giọng điệu cẩn thận dỗ dành cô vui vẻ... Tống Thiền biết, bản thân cô là người rụt rè nhút nhát, hôm nay cô có thể phản kháng lại như vậy là nhờ vào sức mạnh của Chung Linh Ngộ tiếp sức cho cô. Sự quan tâm săn sóc của anh, sự mạnh mẽ và dịu dàng của anh, vô hình đã cho cô dũng khí để đối mặt với ác ý của người khác.
*
Sau khi Chung Hinh Chung Thừa về nhà, bọn họ đã quên mất một khoản.
Sau đó bọn họ mới phát hiện, tiền thuê nhà để có một cuộc sống riêng đắt đến không ngờ, chiếm gần hết số tiền tiêu vặt vốn đã ít ỏi của bọn họ!
Chung Hinh trong cái khó ló cái khôn: "Anh nói xem chúng ta có nên lôi kéo bố vào ở, sau đó để bố phụ trách chi phí sinh sống, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm kha khá tiền tiêu vặt."
"Chung Hinh, em nói rất có lý."
"Ha ha, em thông minh không?" Chung Hinh vừa quay đầu nhìn sang, người bên cạnh cô lúc này là Chung Linh Ngộ, còn Chung Thừa ở phía xa xa đang chắp tay trước ngực mặc niệm cho cô.
Trong lòng Chung Hinh âm thầm gào hét, bố cô bước đi không phát ra tiếng động sao, bố đứng bên cạnh cô từ khi nào thế này!
Chung Hinh đang định mở miệng ngụy biện thì đã bị Chung Linh Ngộ gõ đầu.
"Hôm nay hai đứa phối hợp với bố rất tốt, đang định khen thưởng cho các con một chút tiền tiêu vặt, nhưng xét hành vi muốn lừa bố vừa rồi của con, tịch thu tiền tiêu vặt. Có nói thế nào thì bố cũng không ở cùng với các con đâu."
Sống đối diện bố mẹ vợ, áp lực có hơi lớn.
Chung Hinh Chung Thừa bất lực lắc đầu, sau đó cùng Chung Linh Ngộ đi qua bên cửa nhà đối diện nói chuyện phiếm.
Tống Thiền đang hào hứng kể lại chuyện hôm nay cô bị móc điện thoại.
"Mọi người không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó đâu, hai mẹ con bọn họ vừa nhìn là biết là người luyện võ rồi, không biết là đã làm cái nghề này bao lâu nữa, nhoằng một cái đã giật được điện thoại trong tay bạn chị rồi. Sức lực của một nam sinh như Lương Trạc còn không địch nổi bà ta, vừa giật được điện thoại là bà ta xóa video trong điện thoại của Lương Trạc liền."
Tống Thanh: "Ôi vãi, vậy phải làm sao, bằng chứng bị xóa mất rồi!"
Tống Thiền: "Lương Trạc ung dung lấy lại điện thoại, lục trong phần thùng rác khôi phục lại video bị xóa, sau đó nói với bọn họ 'Hai người không biết thùng rác có chức năng khôi phục sao’?"
Tống Thanh: "Ha ha ha ha ha ha ha!"
Chung Hinh lại che miệng, len lén trao đổi với Chung Thừa: Cái người tên Lương Trạc này không phải mối tình đầu của mẹ sao!
Lúc hai người bọn họ còn đang không biết phải làm sao, thì điện thoại Chung Hinh bỗng rung lên, cô ấn mở màn hình lên nhìn: Số tài khoản của Chung Linh Ngộ chuyển tiền đến.
Chung Hinh quay đầu lại, cô thấy Chung Linh Ngộ đứng ở phía sau với ánh mắt trìu mến của một người bố: "Từ nay về sau bố sẽ ở lại đây với các con. Đây là tiền chi phí sinh hoạt cho tháng này, còn tiền tiêu vặt của các con sẽ gấp đôi."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Linh Ngộ của một giây trước: Có nói gì thì bố cũng không ở với các con đâu.
Chung Linh Ngộ của một giây sau: Alo? Công ty chuyển nhà đúng không, giường của tôi chuyển đến đâu rồi?