Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 23

Gần đến giờ đi ngủ, Tống Thiền ngồi trên ghế sô pha, thi thoảng cô lại liếc về phía cửa một cái.

Như thể cô đang chờ đợi điều gì đó.

Mạnh Miên vẫn như thường lệ bưng hai cốc sữa ấm từ trong bếp đi ra: "Tống Thanh, Tống Thiền, sữa còn đang ấm các con tranh thủ uống đi này."

"Dạ, con ra đây." Tống Thiền đứng dậy đi lấy sữa, tâm trạng mơ hồ có chút sụp.

Tống Thanh ở phòng ngủ bên cạnh vừa ngáp vừa đi ra, đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên.

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Chung Hinh, Chung Thừa.

"Dì ơi, chúng cháu đến uống sữa đây ạ."

Tâm trạng Tống Thiền lập tức tốt lên, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Chung Hinh vừa vào cửa đã khoe bộ đồ ngủ khủng long nhỏ với Tống Thiền, rồi lại đổi mũ lên đầu, đóng vai chú khủng long nhỏ, lúc mọi người còn chưa kịp hiểu gì đã nhanh chóng bò quanh nhà hai vòng, chọc cho Tống Chấn và Mạnh Miên cười đau cả bụng.

Ngay cả Tống Thanh cũng phải lắc đầu, quay qua hỏi Chung Thừa với vẻ mặt quan tâm: "Triệu chứng này của em gái cậu diễn ra bao lâu rồi, anh họ của cậu có dẫn cậu ấy đi khám chưa?"

Chung Thừa: "..." Cháu gái của cậu giống cậu đó.

Thật ra Mạnh Miên đã hâm nóng sữa cho Chung Hinh Chung Thừa rồi, bà còn đang trông ngón hai người bọn họ qua đây.

Bốn đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện phiếm với nhau, cảnh tượng trong phòng khách vô cùng sôi động.

Tống Thiền lấy bột dâu tây của Chung Linh Ngộ cho ra, lần lượt chia cho từng người một: "Đây là của bạn cùng bàn, Chung Linh Ngộ cho chị."

Chung Hinh nhận lấy bột đổi vị này, cách đây không lâu cô ấy đến chỗ bố và chôm được rất nhiều cái bột này, đang dự định sẽ mang đồ chơi này đi bán làm một mối làm ăn.

Chung Hinh vốn dĩ không cảm thấy món đồ uống này không có gì đặc biệt, nhưng khi thấy Tống Thiền vui vẻ phân chia cho mỗi người một cái, mọi người đều cầm cốc đến nhận với vẻ mặt mong chờ, sau đó khuấy đều rồi còn rất nghiêm túc nếm thử. Chung Hinh cảm thấy bản thân như chìm trong khoảnh khắc này, trái tim cô cũng ấm lên.

Chẳng phải Tống Thiền là như vậy sao?

Cô thật sự rất thích cuộc sống như thế này, cô bỗng có thêm hai người bạn thân Chung Hinh Chung Thừa, bọn họ có thể cùng nhau làm rất nhiều việc, lúc nào cũng như hình với bóng, có đồ ăn vặt đều chia cho nhau, gặp rắc rối cũng sẽ cùng nhau thảo luận và đưa ra cách giải quyết vấn đề.

Loại cảm giác vui vẻ hòa thuận này, thật sự khiến cho người ta an tâm.

Sự xuất hiện của Chung Hinh Chung Thừa đã làm thay đổi cuộc sống nhàm chán của Tống Thiền.

Khó có khi Mạnh Miên đồng ý cho bọn trẻ chơi board game một lúc trước khi đi ngủ.

Tống Thiền ngập ngừng hỏi: "Chung Hinh, anh họ của em về rồi à?"

Trên mặt Chung Hinh dán đầy tờ giấy nhỏ, hiển nhiên là đã thua đến choáng váng: "Dạ, về rồi."

Tống Thiền lầm bầm: "À... Sao mà cậu ấy không nói với chị một tiếng mà đã đi mất tiêu rồi."

Trong đầu cô vô thức tưởng tượng ra cảnh Chung Linh Ngộ đến tìm mình, nghĩ nghĩ một hồi, lại cảm giác như Chung Linh Ngộ thật sự đang đến, cô dường như cũng không biết nên nói cái gì.

"Ngày mai chị không có kế hoạch gì khác đâu nhỉ?" Chung Hinh đột nhiên đặt tay lên vai Tống Thiền.

Tống Thiền từ trong ảo tưởng của bản thân tỉnh lại, cô lắc đầu: "Chị không có."

Chung Hinh nói: "Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi!"

Tống Thiền rất tự giác: "Chị còn phải học bài nữa."

Chung Hinh: "Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan thích học tập, nhưng mà ở nhà học thì chán quá. Chúng ta ra quán cà phê học đi, ở đó có rất nhiều người say mê vùi đầu vào học bài, bầu không khí học tập cực kỳ sôi động."

Tống Thiền chưa từng đến quán cà phê: "Thật sao?"

Tống Thanh không biết làm thế nào mà nghe được: "Em từng đi rồi nè, đảm bảo thật!" Cậu thèm bánh mì sô cô la ở đó quá đi mất thôi.

Trong việc ra quán cà phê học bài này, mặc dù Tống Thiền tỏ ra có vẻ miễn cưỡng và lưỡng lự.

Nhưng sáng ngày hôm sau, cô là người háo hức thức dậy sớm nhất.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu giờ sáng.

Chắc giờ này Chung Hinh Chung Thừa vẫn chưa dậy đâu nhỉ?

Cô ngồi nghĩ lan man.

Hay là chạy qua nhìn một cái nhỉ, lỡ đâu bọn họ đã tỉnh rồi thì sao.

Tống Thiền bước ra khỏi nhà, đến gần cửa nhà đối diện, cô không nghe thấy động tĩnh gì nên lặng lẽ rón ra rón rén áp tai lên cánh cửa.

Có người cũng áp lỗ tai lên cánh cửa với cô, một lúc lâu sau, một giọng nói chất chứa sự hoang mang cất lên: "Cậu có nghe thấy gì không?"

Tống Thiền trả lời: "Không á."

Một giây sau, cô bị dọa sợ nhảy dựng cả lên.

Sau khi xoa dịu trái tim nhỏ bé của mình, Tống Thiền thấy người đứng trước mặt mình là Chung Linh Ngộ với gương mặt tươi cười.

Tống Thiền thấy người đến là anh thì còn hoảng loạn hơn ban nãy, cô nhìn xung quanh xem có vết nứt nào trên mặt đất mà cô có thể lập tức chui vào không, sau khi tìm kiếm không có kết quả, cô không thể làm gì hơn là chôn mặt vào bức tường, dự định tìm miếng đậu hũ để đâm đầu đi chết.

"Tại sao là cậu..."

Đầu tóc cô lúc này rối bù như tổ chim, áo ngủ xám xịt trông như miếng vải khăn lau, thậm chí cô còn mặc quần thụng vải bông của bà cho thoải mái.

Chung Linh Ngộ nhìn dáng vẻ này của cô, càng nhìn càng thấy buồn cười, anh thật sự phải nghĩ đến những chuyện đau buồn nhất trong cuộc đời này mới có thể không bật cười trước mặt cô.

"Tớ mới vừa chạy bộ một vòng quanh khu vực này."

Tống Thiền nghe vậy thì len lén liếc nhìn Chung Linh Ngộ qua rèm tóc, cô thấy anh mặc bộ đồ thể thao, trên cổ vắt một cái khăn.

"Cậu kỷ luật thật đấy."

Chung Linh Ngộ biết bản thân không nên cười, nhưng giờ phút này anh thật sự không nhịn được nữa, liên tục đưa tay lên che khóe miệng đang nhếch lên.

"Không phải mọi người nói hôm nay sẽ ra ngoài sao? Tớ đi gọi Chung Hinh Chung Thừa dậy, cậu cũng về chuẩn bị đi."

"Được!" Tống Thiền như nhận được ân xá, quay đầu cầm chìa khóa mở cửa.

Cánh cửa cũ kỹ, Tống Thiền tra chìa khóa một lúc lâu vẫn không mở được cửa, Chung Linh Ngộ đã mở cửa đi vào trong nhà trước.

Ngay sau đó, Tống Thiền dường như nghe thấy có tiếng cười bật ra như thể không thể kiềm chế được thêm nữa.

Cái miệng nhỏ của Tống Thiền xệ xuống, cô ngồi chồm hổm trên đất, ôm đầu gào hét trong im lặng.

Chẳng lẽ cậu ấy không thấy quần thụng hoa của bà đáng yêu sao!!!

Tống Thiền muốn rửa mối nhục trước mắt này, nên hôm nay cô lục tung tủ đồ lên cố gắng cứu vớt hình tượng của bản thân.

Sau đó cô nhận ra một sự thật vô cùng thê thảm.

Cô không có bộ quần áo xinh đẹp nào cả.

Hơn nữa không phải bản thân cô cũng rất rõ ràng về vấn đề này sao?

Trường học có bốn bộ đồng phục, mỗi ngày xuân hạ thu đông đều mặc thay nhau. Cô chưa bao giờ bị bắt trong việc kiểm tra mặc đúng đồng phục, hình như cô là học sinh kỷ luật nhất trường, là đại đệ tử thân truyền có phẩm chất giáo dục và đạo đức tốt của thầy chủ nhiệm. Thế nhưng, cô thích mặc đồng phục sao? Không, Tống Thiền không hề thích mặc đồng phục, cô mặc đồng phục bởi vì cô không có quần áo xinh đẹp, cũng tiếc tiền mua quần áo cho bản thân, đồng phục là lớp bảo vệ tốt nhất của cô.

Đây cũng là lý do vì sao cô mới bị đám Nhiễm Giai Ngọc cười nhạo.

Tống Thiền thở dài, chỉ đành lấy bộ quần áo ngày hôm qua mặc để đón tiếp bác cả ra, nhìn qua thì trông vẫn khá tươm tất.

Sau khi buộc tóc xong, Tống Thiền ra ngoài cửa thì vô tình gặp Tống Thanh đi ra, cô nhìn mà ngu cả người.

"Em mặc cái gì thế?"

Thực tế mà nói thì em trai Tống Thanh của cô cũng không được mua cho nhiều quần áo, quần áo trong tủ vốn cũng không nhiều, khiếu thẩm mỹ còn rớt mạng, áo tay ngắn kết hợp với áo khoác da không tay bên ngoài, quần harem ca rô kẻ sọc đỏ phối với giày lười.

Nhưng cậu lại đặc biệt tự tin: "Chị, bây giờ em cảm giác rất phong cách."

Tống Thiền điên cuồng véo bản thân một cái: "Bình oxy đâu rồi, bình oxy của chị đâu..."

Chung Hinh Chung Thừa vừa uống sữa chua vừa bình luận: "Cậu à, nếu cậu để lộ cái rốn ra nữa thì chắc chắn cậu sẽ là đứa trẻ điệu đà nhất cái thành phố này rồi đấy."

Ngọc Minh Lộ là trung tâm thương mại sầm uất nhất của Dịch Thành, khu vực này giá nhà đắt đỏ, tấc đất tấc vàng. Ba trung tâm mua sắm lớn sánh vai nhau với dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo đứng xung quanh quảng trường, trang sức vàng bạc, quần áo thời trang đều ở những mặt tiền bắt mắt, từng giây từng phút làm nhiễu loạn tâm trí của bạn, mê loạn ánh mắt của bạn, và khiến bạn khó lòng bảo toàn được túi tiền của mình.

Tống Thiền mới chỉ đến Ngọc Minh Lộ vài lần, cô và em trai dùng tay che chắn ánh nắng chói chang, ngước cổ lên nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp kiến trúc, để nhìn thấy những tòa nhà cao tầng sừng sững phía sau.

"Chung Linh Ngộ, đây là tòa nhà của tập đoàn nhà cậu sao?"

Chung Linh Ngộ cũng ngửa đầu lên nhìn: "Đúng thế... Chỉ là bức tường bên ngoài cần phải quét dọn rồi."

Bên ngoài thật sự quá nắng nóng, vừa bước vào trung tâm thương mại hơi lạnh của máy điều hòa thổi tới, người lập tức phấn chấn như sống lại.

Tống Thiền nhìn khu vực mua sắm sáng chói này, đầu cô bắt đầu thấy choáng váng hoa mắt: "Chung Hinh, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến quán cà phê em nói?"

Chung Hinh: "Qua khu mua sắm này là đến quán cà phê rồi, chị nhìn kìa, bộ quần áo đó đẹp không!"

Điều Tống Thiền lo sợ nhất đã xảy ra.

Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chung Hinh reo hò kéo đi vào cửa hàng quần áo.

Trước đây Tống Thiền từng có trải nghiệm không tốt khi gặp phải nhân viên bán hàng không thân thiện, sau này cô tự kiểm điểm lại chính mình, nếu cô không mua thì sẽ không vào đi dạo, Tống Thiền rất sợ gây thêm phiền phức cho người khác.

Trong khoảng thời gian Chung Hinh đang chọn quần áo, Tống Thiền lúc nào cũng muốn rời đi, hương thơm ngát từ cây cối, sảnh chờ rực rỡ, cửa kính và tủ trưng bày quần áo tinh xảo, những thứ này từng món đồ gần như khiến cô không thở nổi.

Nhưng Chung Hinh quá nhiệt tình đến mức khiến Tống Thiền ấp a ấp úng chưa kịp bày tỏ được sự phản đối thì đã bị Chung Hinh ép vào trong phòng thử đồ, thử hết bộ này đến bộ khác.

Chung Hinh rất tôn trọng ý kiến của Tống Thiền, Tống Thiền mà lắc đầu thì cô ấy sẽ lập tức dẫn Tống Thiền rời đi.

Chung Linh Ngộ và Chung Thừa đều sẽ chờ ở bên ngoài, bọn họ thấy Tống Thiền đi ra thì quan tâm hỏi một câu: "Sao thế, cậu không thích à?"

Tống Thiền cười gượng: "Không hợp với tớ cho lắm."

Chung Linh Ngộ: "Vậy đi cửa hàng tiếp theo đi."

Tống Thiền: !

Nói xong Chung Thừa đi tới trước, tiếp tục nói về chủ đề trước đó, Tống Thanh ở bên cạnh thỉnh thoảng pha trò cười đùa, vừa đi vừa nói cười, bọn họ cho thấy sự kiên nhẫn cùng ôn hòa hiếm thấy khi đi dạo phố mua sắm với các bạn nữ.

Tống Thiền mới vừa cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát, thì Chung Hinh ở sau lưng giống như chú bê mới sinh, đẩy nàng vào một cửa hàng thời trang mới khác.

Cứ như vậy, một người không giỏi từ chối như Tống Thiền, bị Chung Hinh dẫn đi dạo một vòng quanh các cửa hàng trong khu thương mại.

Trong quá trình này, việc cô kháng cự vào đi thử quần áo đã được hóa giải một cách tinh tế.

Chung Hinh ăn mặc rất đơn giản, một cái áo phông tay ngắn và quần dài vô cùng bình thường, Tống Thiền biết bộ đồ em ấy mặc trên người thật ra không phải thương hiệu lớn hay gì, trước giờ cô thường hay giúp Chung Hinh chọn quần áo trên mạng.

Nhưng sau khi thử một loạt áo quần đủ kiểu, Chung Hinh vẫn không tìm được bộ quần áo ưng ý, nên tạm thời trong tay không có thu hoạch gì. Nhưng khi Tống Thiền nhớ lại biểu cảm và thái độ của những nhân viên cửa hàng ban nãy, bọn họ không hề có dấu hiệu gì là không vui.

Tống Thiền cuối cùng không nhịn được nói ra thắc mắc của mình: "Chúng ta thử nhiều đồ như vậy, mà không mua một món nào hết, có khi nào nhân viên bán hàng sẽ không vui không?"

Chung Hinh nghe thấy vậy thì biểu cảm nhìn Tống Thiền bỗng trở nên cực kỳ khiếp sợ vì bị sốc.

Tống Thiền không hiểu cho lắm: "Sao thế?"

Chung Hinh lắc đầu, "Không có gì, không có gì..." Cô ấy siết chặt ngón tay, ép bản thân mỉm cười: "Chị như vậy là vì cảm thấy xấu hổ khi đi mua sắm sao ạ. Chúng ta mặc thử quần áo lên người mà không thấy thích, tại sao phải trả tiền chứ? Công việc của nhân viên bán hàng là phải lấy quần áo cho khách thử, đây là trách nhiệm của bọn họ. Hơn nữa chúng ta cũng không có cố ý tăng khối lượng công việc của họ."

"Nếu như chúng ta thử quần áo mà lại bị nhân viên bán hàng coi thường, vậy những người nhân viên này đang tước đoạt quyền lợi thử quần áo của cửa hàng dành cho những vị khách hàng của họ."

Tống Thiền: "Thì ra là vậy."

Sau khi Tống Thiền nghe những lời này của Chung Hinh, rồi nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, cô nhận ra tình huống như vậy là điều đáng lẽ phải xảy ra.

Người nhân viên trước đây coi khinh cô chỉ vì cô mặc thử nhưng không mua là không đúng.

Nói cách khác, người sai ở đây không phải là cô.

Trong lúc Tống Thiền im lặng, Chung Hinh cũng chìm trong cảm giác khó chịu.

Những lời cô ấy nói vừa rồi, là chính mẹ đã nói với cô ấy.

Khi đó cô ấy vẫn còn nhỏ, chơi trò đóng vai với các bạn nhỏ xấp xỉ tuổi mình, có bạn sắm vai nhân viên bán quần áo đã mắng Chung Hinh bé nhỏ là thử quần áo mà không mua sẽ bị đánh đòn, bé Chung Hinh tưởng thật, nên sau đó khi bé đi dạo phố mua sắm với Tống Thiền, cô bé không dám vào trong cửa hàng quần áo trẻ em thử đồ.

Sau khi Tống Thiền biết được đầu đuôi câu chuyện, cô đã nghiêm túc sửa lại nhận thức của bé Chung Hinh về chuyện này, lời giải giảng của Tống Thiền chính là những lời Chung Hinh vừa mới nói.

Chung Hinh luôn cho rằng người mẹ Tống Thiền của cô ấy vẫn luôn dịu dàng thấu hiểu như vậy, mẹ là người có tri thức ánh mắt hiểu lễ nghĩa. Cho đến ngày hôm nay Chung Hinh mới biết được, thì ra mẹ cũng không phải là sinh ra đã biết tất cả mọi thứ, mẹ của cô ấy từ một đứa trẻ yếu đuối đã tôi luyện trở thành một người trưởng thành đáng tin cậy, chắc hẳn mẹ đã phải trải qua một quá trình đau khổ và dài đằng đẵng.

Sau khi Chung Hinh nhận ra điều này, cô ấy lơ đãng không yên suốt cả một thời gian dài.

Chung Thừa nhận thấy sự bất an của em gái, cậu kéo em gái đến trước quán pizza: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế, đừng nói với anh là em cãi nhau với mẹ đó nha? Trước khi chúng ta đến đây anh đã rào trước với em rồi mà, phong cách của mẹ với em khác nhau, anh thấy lúc nãy mẹ không thích chiếc váy hoa đó đâu, vậy mà em còn kéo mẹ đi thử? Mẹ thích..."

Chung Hinh tức giận: "Em biết mẹ thích màu trắng mộc mạc, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như thế đâu." Sau đó Chung Hinh mới kể lại cho Chung Thừa nghe về cuộc trò chuyện vừa rồi với Tống Thiền.

Chung Thừa thở phào nhẹ nhõm: "Cho nên mới nói, mẹ thật sự đã dạy dỗ chúng ta rất tốt, mẹ sợ chúng ta sẽ do dự rồi lo lắng để ý từng chút một giống như mẹ ngày xưa. Chúng ta không phải là những người sinh ra với sự tự tin vốn có, tất cả đều là niềm tin mẹ đã vun đắp cho chúng ta. Bây giờ em nhận ra điều này, có nghĩa là em cũng đã trưởng thành rồi Chung Hinh."

Chung Hinh hiếm khi không phản bác lại lời giảng đạo của anh trai: "Tống Thiền thật sự là người mẹ tốt nhất trên đời này. Tự dưng em nhớ những ngày mẹ vẫn là mẹ của chúng ta quá."

Bên ngoài cửa hàng pizza có một mô hình bánh pizza sầu riêng phô mai khổng lồ, kích thước vừa đủ che khuất một người, mà người này lại là Tống Thanh.

Vừa rồi cậu nhìn thấy Chung Hinh Chung Thừa đi về phía tiệm pizza, cậu tưởng là mọi người định đi ăn pizza nên vô cùng hứng khởi đi theo.

Sau đó Tống Thanh nhìn thấy chiếc bánh pizza khổng lồ.

Ồ! Đây không phải là pizza thật đấy chứ! Cậu phải tự mình giám định mới được.

Thế là Tống Thanh bắt đầu há cái miệng thật to.

Vào giây phút Tống Thanh chuẩn bị cắn miếng bánh, thì cuộc trò chuyện chấn động kia lọt vào tai cậu.

Mẹ? Tống Thiền?

Đùa gì mà đùa kiểu luân lý đảo lộn thế, chị gái Tống Thiền của cậu là mẹ của Chung Hinh Chung Thừa! Mẹ á hả?

Ngay sau đó, Chung Hinh nhìn thấy Chung Linh Ngộ ở phía trước.

Cô ấy hào hứng vẫy tay: "Bố ơi, con muốn ăn pizza, bố mua cho con đi!"

Chung Linh Ngộ: "Con muốn ăn vị gì?"

Chung Hinh: "Dạ, Hawaiian pizza ạ."

Chung Linh Ngộ không cần ngước lên nhìn menu, gọi một pizza vị thịt bò double tiêu đen.

Vẻ mặt Chung Hinh như hiện lên một dấu chấm hỏi, vị thịt bò double tiêu đen là vị yêu thích của Tống Thiền, cô ấy không nhịn được lên tiếng tố cáo: "... Không phải chứ, nếu bố đã muốn gọi vị mẹ thích ăn thì còn hỏi con làm gì!?"

Tống Thanh đứng sau chiếc bánh pizza khổng lồ sắc mặt tái nhợt.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao Chung Hinh Chung Thừa bí mật gọi Tống Thiền là mẹ xong, bây giờ lại gọi Chung Linh Ngộ là bố? Đã thế Chung Linh Ngộ lại còn trông như đã quen với cách gọi này.

Đáng sợ quá đi mất!

Tống Thanh hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần sau hàng loạt cú sốc liên tiếp ập tới, bất chợt cậu phát hiện Chung Linh Ngộ và Chung Hinh đã chuyển hướng đi về phía mình.

Tình hình không ổn, chạy mau!

Tiêu rồi, răng cậu dính chặt vào bánh pizza khổng lồ, không chạy được!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thanh: Các cậu đang chơi trò đóng vai nhân vật đấy à, vậy tớ cũng đóng một vai nào đó nhé?

Bình Luận (0)
Comment