Tống Thanh nhìn bảng giá của bệnh viện nha khoa, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ấy biết sửa một cái răng đắt đến mức nào.
Tống Thanh ngồi ở bên ngoài phòng chẩn đoán bệnh quay đầu lại nhìn Tống Thiền đứng bên ngoài cánh cửa bên kia.
Tống Thiền quay qua nhìn Chung Linh Ngộ đang đi tới: "Hết bao nhiêu tiền tớ chuyển khoản lại cho cậu."
Chung Linh Ngộ nói: "Cũng không tốn bao nhiêu đâu, mấy chuyện nhỏ nhặt này cậu đừng để trong lòng."
Tống Thiền nhìn tờ giấy trong tay Chung Linh Ngộ: "Đây là đơn thuốc à? Để tớ đi lấy thuốc."
Chung Linh Ngộ không từ chối, nhắc nhở Tống Thiền kỹ càng vị trí hiệu thuốc của bệnh viện: "Ở ngay tầng một luôn, cậu tới đó rẽ trái, trước tiên cậu đi tới máy đăng ký tự phục vụ để lấy số, sau đó ngồi chờ khi nào loa thông báo đọc tới số của cậu thì cậu đi lấy thuốc."
Cửa ra vào của bệnh viện cách âm rất tốt, Tống Thanh không nghe được nội dung trò chuyện của hai người, chỉ thấy Tống Thiền quay người rời đi, cậu ấy lại bắt đầu hoảng sợ, muốn đi theo chị gái, tạm thời cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng để ở riêng với Chung Linh Ngộ.
Cái mông Tống Thanh vừa nhấc dậy khỏi ghế, đã bắt gặp ánh mắt của Chung Linh Ngộ vừa xoay người lại nhìn mình.
Hai chân Tống Thanh mềm nhũn, ngã ngửa ngồi lại xuống băng ghế.
Chung Linh Ngộ đẩy cửa đi vào.
"Bọc răng xong rồi?"
Tống Thanh cúi đầu: "Ừa..."
"Còn đau không?"
Tống Thiền lắc đầu.
Chung Linh Ngộ nói tiếp: "Đó là vì thuốc tê còn chưa hết, một lúc nữa em mới thấy đau."
Tống Thanh: "Hả?"
Chung Linh Ngộ: "Có chuyện này anh thật sự rất tò mò, em nghĩ gì mà đi gặm bảng quảng cáo bên ngoài cửa hàng pizza? Mặc dù mô hình bánh pizza khổng lồ đó trông giống thật, nhưng rõ ràng nó được làm từ một đống cao su cứng mà."
Tống Thanh: "Ừm..."
Chung Linh Ngộ: "Em ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh nói chuyện."
Tống Thanh dè dặt ngẩng đầu lên: "À..."
Chung Linh Ngộ nhìn chằm chằm Tống Thanh với ánh mắt thâm thúy một hồi lâu khiến Tống Thanh cảm thấy sau lưng lạnh toát, sau đó cậu nghe thấy người trước mặt hạ thấp giọng xuống nói: "Nhìn dáng vẻ này của em có vẻ như em thật sự sẽ không nói gì hết nhỉ?"
Tống Thanh sợ mất hồn mất vía, cảm giác như cậu sắp bị giết để diệt khẩu.
Chung Linh Ngộ đứng sang bên cạnh Tống Thanh: "Họa từ miệng mà ra, vừa hay trong khoảng thời gian không nói được cái gì này, em có thể suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào."
Tống Thanh toát mồ hôi lạnh.
Chung Linh Ngộ chậm rãi lau chùi vết máu dính trên tay, đây là do lúc nãy anh dùng tay ấn răng Tống Thanh lại nên bị dính máu: "Ví dụ như, em nên làm gì để khiến cho tâm trạng của chị gái em tốt hơn, đừng để chị em lúc nào cũng phải lo lắng cho em như vậy."
Tống Thanh vừa nghe Chung Linh Ngộ nhắc đến Tống Thiền thì càng sợ hãi bất an.
Vậy là Chung Linh Ngộ phát hiện cậu trốn ở phía sau mô hình nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ, cho nên đến đây cảnh cáo cậu?
Vậy Tống Thiền có biết Chung Linh Ngộ coi chị ấy là mẹ của những đứa con của mình không?
CPU bộ não nhỏ bé của Tống Thanh sắp cạn kiệt rồi.
Lúc nãy Chung Linh Ngộ đi ra ngoài mua về cho Tống Thanh một hộp cháo trắng nóng hổi, anh đưa cho Tống Thanh: "Đây là bữa trưa của em."
Ánh mắt của Tống Thanh chuyển động về phía hộp bánh pizza đặt ở một bên, rưng rưng nước mắt.
Chung Linh Ngộ cầm hộp bánh pizza đi chỗ khác: "Em nói cái này à? Đây là đồ ăn vặt của bọn anh, còn chưa phải đồ ăn trưa đâu, một lúc nữa sẽ đi ăn món ngon hơn nữa. Nhưng em chỉ có thể ăn cháo trắng thôi."
Tống Thanh: "Oe oe!"
Chung Linh Ngộ: "Phản đối cũng vô ích thôi, ai bảo em phá hỏng tâm trạng tốt cả ngày hôm nay của chị em."
Lúc này Tống Thanh muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng cái răng bị khuyết của cậu không cho phép cậu ấy làm như vậy.
Cho nên Tống Thanh lập tức trợn tròn mắt để bày tỏ sự bất mãn của mình với Chung Linh Ngộ.
Hừ, lại nhắc đến Tống Thiền, thằng cha Chung Linh Ngộ này thật đáng sợ, không biết anh ta có tính toán gì với Tống Thiền đây!
Bây giờ cậu không nói được, không có nghĩa là sẽ bị câm cả đời này.
Tống Thanh há to miệng húp một ngụm cháo lớn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, cậu nhất định sẽ điều tra ra tại sao ba học sinh mới chuyển trường đột nhiên xuất hiện này lại muốn tiếp cận chị gái!
Chung Linh Ngộ ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu được đầu óc của Tống Thanh, anh nói: "Khóe miệng em còn dính hạt cháo kìa, lau đi, chị em đến nhìn thấy lại phải nhắc em."
Bữa trưa hôm nay là buffet tự chọn.
Tống Thanh cô đơn ngồi một mình bên ngoài nhà hàng, nước miếng chảy ra như muốn chìm cả cái trung tâm thương mại.
Tống Thiền thấy Tống Thanh chịu khổ như vậy, trong lòng cô không thoải mái, cuối cùng hôm đó bọn họ không tới quán cà phê, mà trở về nhà sớm hơn dự tính.
Nhưng mà hôm nay cũng không phải bọn họ không thu hoạch được gì, buổi sáng Tống Thiền đã mua được một cái váy mà cô rất thích, giá cả cũng rất hợp lý.
Chung Hinh thì mua rất nhiều đồ, vừa về đến nhà cô ấy lập tức lấp đầy cái tủ quần áo nhỏ trống rỗng của mình, sau đó còn mời Tống Thiền qua xem. Chung Hinh ôm cánh tay Tống Thiền thể hiện sự hưng phấn lúc này của mình: "Chị thấy được không ạ, đây cũng là tủ quần áo của chị đó, cuối cùng chúng ta cũng có thể chia sẻ quần áo xinh đẹp với nhau rồi!"
Tống Thiền bỗng sinh ra cảm giác lo sợ vì được cưng chiều, "Không không không, làm sao chị có thể tranh giành đồ với em được. Như vậy không ổn đâu."
Chung Hinh ngồi trên giường, ngoẹo đầu qua một bên hỏi ngược lại: "Hồi nhỏ có khi nào chị ước ao bản thân có thể nhanh chóng lớn lên, sau đó mặc váy của mẹ chị không ạ?"
Tống Thiền có hơi do dự, cô gật đầu thừa nhận khẽ khẽ đáp lại: "Hình như là có một chút."
Chung Hinh đung đưa hai chân: "Khi con còn nhỏ, con cực kỳ thích tủ quần áo của mẹ luôn, bởi vì cứ cách một khoảng thời gian sẽ có rất nhiều quần áo mới được treo vào trong đó, mỗi lần con vào trong phòng thay đồ của mẹ giống như là con đang đi tham quan một cái gì đó á. Tất nhiên con rất muốn có những bộ váy đó, mặc dù mẹ cũng đã chuẩn bị cho con một tủ quần áo nhỏ, nhưng quần áo trẻ em sao có thể so được với những bộ cánh thời trang của người lớn cơ chứ? Ai da, hình như em lỡ miệng nói mất rồi."
Chung Hinh vội vàng ngậm miệng lại.
Tống Thiền chớp chớp mắt: "Em lỡ miệng nói gì cơ?"
Chung Hinh bật cười hì hì, cô ấy ngả người nằm ra giường, sau đó lại xoay người ngồi dậy, quay đầu nở nụ cười thần bí: "Mẹ, mẹ không tò mò sau này mình sẽ có những bộ quần áo xinh đẹp đến cỡ nào sao ạ?"
Tống Thiền sau khi được Chung Hinh nhắc nhở mới bừng tỉnh hiểu ra ý của cô ấy: "Chị muốn biết!"
Chung Hinh đặt ngón tay lên trước môi: "Mẹ phải giữ bí mật đấy nhé!"
Tống Thiền nhụt chí: "Nhà bọn em có truyền thống trêu chọc dụ mời người khác thế hả?"
Chung Hinh sát lại gần Tống Thiền với vẻ mặt ranh mãnh: "Còn có ai trêu chọc mẹ ạ?"
Tống Thiền mím chặt môi không nói lời nào.
Chung Hinh cũng không phải muốn biết đáp án đến vậy: "Trở lại chuyện chính, mẹ biết không, trong tương lai, khi con đã lớn rồi, con muốn tết tóc cho mẹ, còn muốn mẹ để kiểu tóc chỉ cài một cái kẹp tóc nữa, nhưng mẹ nói mẹ không phù hợp với phong cách đó."
"Những tạo hình con cho là xinh đẹp, cũng đã không còn thích hợp với mẹ."
"Con vất vả lắm mới có thể ở cái giai đoạn mà có thể mặc quần áo cùng lứa tuổi với mẹ, đây thật sự là cơ hội khó có được đó."
"Giống như khi con còn bé, mẹ vẫn luôn thích chưng diện cho con vậy đó, sau này mẹ cũng cho phép con phối quần áo chưng diện cho mẹ nhé, có được không ạ?" Chung Hinh khẽ đẩy Tống Thiền một cái, đổi giọng thủ thỉ: "Nói gì đi mà, chị ơi."
Tống Thiền nghe ra được tiếng chị ơi này của Chung Hinh thốt lên đầy đau khổ cỡ nào, cô mềm lòng đồng ý với Chung Hinh: "Đồng ý thì cũng được, nhưng chỉ có thể thỉnh thoảng làm vậy thôi, nếu không mẹ chị sẽ tức giận."
Chung Hinh nghe Tống Thiền nghiêm túc thỏa thuận điều kiện với mình, cô ấy có hơi mắc cười, lúc này mẹ cũng là một "mama girl", mở miệng đóng miệng chuyện gì cũng phải lôi hai chữ "mẹ chị" vào.
*妈宝女 có định nghĩa như một mama girl, dùng để mô tả một người con gái có một mức độ lớn sự phụ thuộc và sự ảnh hưởng lớn từ mẹ của mình. Thuật ngữ này thường có các nghĩa tích cực và tiêu cực, tùy thuộc vào ngữ cảnh và cách mà nó được sử dụng.
Hì hì, thảo nào cô ấy cũng là một mama girl, hóa ra là di truyền từ người mẹ Tống Thiền này.
Chung Hinh nói với giọng thỏa hiệp, tựa cằm lên vai Tống Thiền, mở miệng ậm ờ nói không rõ: "Tất nhiên rồi ạ, con hiểu rõ mẹ của mẹ lắm đó, bà cảm thấy nhiệm vụ bây giờ của mẹ là học tập, nếu như con sắm sửa chưng diện cho mẹ quá xinh đẹp, mẹ của mẹ sẽ cảm thấy mẹ không chú tâm vào việc học tập."
Tống Thiền nói: "Em thật sự rất hiểu mẹ chị đấy nhỉ."
Thì hiển nhiên mà, cháu gái sao có thể không hiểu bà ngoại của mình chứ?
Nhắc đến chuyện này, Tống Thiền không khỏi lo lắng Mạnh Miên sẽ trách mắng cô hôm nay mua váy, vì vậy cô tranh thủ lúc Chung Hinh đang sắp xếp lại quần áo, cô trở lại căn nhà của mình ở bên phía đối diện, định kể lại chuyện hôm nay đi mua cho Mạnh Miên nghe.
Khi Tống Thiền vừa tra chìa khoá vào ổ mở cửa ra, cô liếc mắt một cái đã thấy đôi giày ngay cạnh đó, Mạnh Miên có ở trong nhà.
Cửa phòng ngủ vẫn đang đóng, Tống Thiền cầm túi quần áo đi qua đi lại quanh quẩn trước cửa.
Chung Linh Ngộ gõ cửa: "Tống Thiền, tớ mang cặp xách của cậu qua rồi này."
Tống Thiền xoay người đi lấy, bỗng tiếng nói chuyện điện thoại của Mạnh Miên từ trong phòng truyền tớ.
"Em biết... Nhưng thứ sáu này em đã đi hỏi một vòng rồi, lớp trung tâm dạy thêm đắt quá. Mời gia sư về nhà dạy kèm sao? Dạy kèm tại nhà thì em không yên tâm, huống chi bây giờ cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, thầy giáo của Tống Thiền nói tình hình của con bé rất gấp, bây giờ mới bắt đầu học môn toán đã cũng coi như là muộn rồi, chúng ta không có thời gian để thử từ giáo viên này đến giáo viên khác đâu. Chất lượng của gia sư dạy kèm tại nhà trên thị trường hiện giờ khó có thể nói được tốt hay không... Sao mà chưa hỏi được, em đã hỏi rồi, con của đồng nghiệp em đã bị người ta lừa cho một vố gặp phải một gia sư tệ đó."
Nghe giọng điệu nói chuyện này của mọi người, là bà đang gọi điện thoại cho Tống Chấn.
Tống Thiền cuối cùng cũng hiểu tại sao vào tối thứ sáu đó, Mạnh Miên lại trông sa sút tinh thần đến thế.
Hóa ra là vì mẹ lo lắng về điểm số môn toán của cô, nhưng gia đình lại không đủ khả năng chi phí cho việc học bổ túc thêm.
Trong nháy máy cảm giác áp lực nặng nề giống như một ngọn núi lớn ập xuống người Tống Thiền.
Cô vẫn luôn là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, không muốn bố mẹ vì mình mà phải lo lắng buồn rầu, đồng thời tự đầu óc bản thân không được thông minh cho lắm.
Cùng một bài toán, những người khác chỉ cần suy nghĩ một lúc là đã hiểu, còn cô thì phải ngẫm nghĩ rất lâu mới có thể hiểu được.
Trái tim Tống Thiền đau nhói khó chịu, một tia sáng chợt lóe lên, cô nhớ ra Chung Linh Ngộ vẫn còn đang ở đây.
Cô vội vàng quay đầu lại, bị anh bắt gặp loại chuyện này khó tránh khỏi có chút xấu hổ: "Cái đó, Chung Linh Ngộ, nếu không cậu trước tiên..."
Lời còn chưa dứt, phía bên phòng ngủ đã có tiếng động vang lên, là Mạnh Miên chuẩn bị đi ra.
Chung Linh Ngộ kéo Tống Thiền, trốn vào trong phòng của Tống Thanh ở ngay bên cạnh đó.
Tống Thiền bị bất ngờ không kịp phản ứng lại, suýt chút nữa đã hô thành tiếng, Chung Linh Ngộ ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Đến khi Mạnh Miên ra khỏi cửa, Chung Linh Ngộ mới lùi về phía sau hai bước, giải thích với Tống Thiền đang đỏ mặt trước mặt: "Cậu cũng không muốn để mẹ cậu biết chuyện đúng không, vừa rồi cậu nghe thấy mẹ cậu nói chuyện điện thoại rồi?"
Tống Thiền cố gắng điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, sau đó trả lời Chung Linh Ngộ: "Nếu để mẹ tớ biết tớ nghe được, mẹ sẽ càng khó chịu hơn."
Mạnh Miên trước giờ vẫn luôn là một người mạnh mẽ kiên cường, chắc chắn bà không muốn Tống Thiền biết trong nhà bây giờ không đủ khả năng chi trả cho chi phí học thêm cho cô.
Chung Linh Ngộ nhìn đồng hồ đeo tay: "Vẫn còn kịp, đi nào, Tống Thiền."
Tống Thiền hơi bối rối, nhưng rất nhanh sau đó cô đã từ chối Chung Linh Ngộ: "Tớ không đi đâu."
Chung Linh Ngộ: "Sao thế?"
Tống Thiền đáp lại: "Tớ muốn ở nhà làm bài tập."
Chung Linh Ngộ cầm cặp xách của Tống Thiền lên: "Đúng là khờ đến mức đáng yêu mà, cậu cảm thấy bây giờ cậu có thể học vào đầu sao?"
Tống Thiền nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cô vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thì đã bị Chung Linh Ngộ cưỡng ép lôi đi mất.
Nửa tiếng sau, bọn họ đi tới chân núi.
Tống Thiền nhìn bậc thang dài trước mặt: "Cậu làm vậy vì muốn dẫn tớ đi leo núi à?"
Chung Linh Ngộ xách theo một túi đầy đồ ăn vặt, kéo Tống Thiền đi lên núi.
"Lúc tâm trạng không tốt, đừng tự nhốt bản thân một mình ở trong phòng. Tất nhiên cậu sẽ không chỉ hấp thụ carbon dioxide mà còn hấp thụ năng lượng tiêu cực mà con người vô tình sản sinh ra nữa."
Tống Thiền bất đắc dĩ đi theo Chung Linh Ngộ: "Nhưng nếu như tâm trạng của tớ tốt lên rồi, chẳng lẽ có thể giải quyết được vấn đề sao? Chỉ số thông minh cũng sẽ không tăng lên chút nào."
“Khi con người ở trong một môi trường không thay đổi, suy nghĩ của họ sẽ ngày càng trở nên cứng ngắc hơn."
"Nhưng ngay cả khi tư duy của tớ không còn cứng ngắc nữa, thì tới vẫn không thể giải được những bài toán tớ không biết. Chỉ có thể chăm chỉ học tập mới có thể học giỏi lên được."
"Nhưng nếu cậu không thử đi qua cả một quá trình, làm sao cậu có thể biết được con đường này sẽ trải qua những gì?"
"Được rồi, coi như cậu nói có chút đạo lý đó, nhưng bây giờ thời gian còn lại của tớ rất ít, vậy bây giờ tớ không nên tranh thủ về nhà đọc sách sao."
"Đọc sách không mang lại lợi ích gì cho cậu đâu."
"Cậu có ý gì hả?"
Tống Thiền bắt đầu có chút tức giận.
Chung Linh Ngộ không hề có ý định giải thích, anh giữ nguyên tốc độ ban đầu bước lên từng bậc thang, Tống Thiền đuổi theo phía sau đến mức lồng ngực đau nhức.
"Cậu không thể chờ tớ thở một chút à?"
Chung Linh Ngộ không hề có dấu hiệu đi chậm lại, bóng dáng của anh trong mắt Tống Thiền một lúc một nhỏ dần.
Tống Thiền bị bỏ lại một mình trong đường, lúc này trong lòng cô đã tràn ngập oán giận với Chung Linh Ngộ.
Thể lực quái vật thật đáng ghét!
"Cậu giúp tớ một chút, sao tớ có thể không theo kịp chứ!""
Câu trả lời cô nhận được chỉ là vài tiếng chim hót kỳ lạ.
Tống Thiền hoàn toàn bỏ cuộc, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể leo lên được đỉnh núi, cô rõ ràng là đã kiệt sức không thể cố thêm được nữa, dứt khoát ngồi bệt xuống bậc thang, tựa người vào lan can. Cô càng nghĩ càng tức giận, xụ miệng bĩu môi, cầm dây quai cặp xách quất lên cành cây nhỏ.
Không biết cô ngồi ở đó một mình bao lâu, sau lưng bỗng truyền đến bước chân.
Người nọ đi đến sau lưng Tống Thiền với hơi thở nặng nề rồi đứng yên không nhúc nhích.
"Thật sự không đi nữa?"
Tống Thiền hít hít cái mũi nhăn lại: "Không đi, tớ muốn xuống núi."
Chung Linh Ngộ: "Không được, tớ không đồng ý."
Vành mắt Tống Thiền đỏ bừng, cô ngước mắt lên, bắt được biểu cảm cực kỳ nghiêm túc và vô tình của Chung Linh Ngộ, cô chỉ cảm thấy trong phút chốc không thể nào chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
"Bạn học Chung vẫn luôn dịu dàng hiền lành bị cậu ăn thịt rồi, đúng không? Cậu ấy đi đâu mất rồi, cậu mau giao cậu ấy ra đây. Nếu là bạn học Chung thật, cậu ấy sẽ không độc ác như vậy, hu hu hu."
Chung Linh Ngộ mặt không biểu tình trả lời: "Đúng vậy, bây giờ cậu ta đang ở trong bụng của tớ, cậu có muốn đi vào trong tìm cậu ta không?"
Tống Thiền kìm lại hai giọt nước mắt cá sấu chuẩn bị rơi, cô không nói gì nữa, chỉ nức nở hai tiếng.
Một lúc sau, có lẽ là do bản thân cô cũng cảm thấy có chút lúng túng, lại lựa lời ngon tiếng ngọt thương lượng: "Không phải là tớ không muốn đi, lúc nãy tớ bị té lộn mèo luôn á, cho nên tớ đi không nổi nữa, mong bạn học Chung có thể hiểu cho."
Bảo cô học bài, có thể được, bảo cô vận động tập thể dục, dame*!
*达咩: Nhật ngữ, hài âm của từ "Dame (だめ)" = không được, không thể.
Trong đầu Tống Thiền đang nghĩ, ta đã nói đến mức này rồi, để xem các hạ sẽ ứng phó thế nào đây. Bất chợt, một hơi thở nóng ấm phả lên gò má, một mùi hương gỗ thông nào đó xông vào mũi cô.
"Cậu cứ giả vờ đi, cậu đi vài bước cho tớ xem nào, thể hiện kỹ năng diễn xuất của cậu ra đi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thiền: Cứu mạng, cậu em chồng lại đang quyến rũ tôi, xin hãy giúp tôi kiên trì thêm một giây nữa thôi, nếu không một giây sau tôi sẽ cùng anh ấy cao chạy xa bay mất.